Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/AUhxJbJDsc

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

Chương 7

Ngày đầu tiên tôi chính thức nhậm chức Tổng giám đốc Tập đoàn Trình thị, lại tình cờ thấy Cố thị lên hot search một lần nữa.

Chỉ tiếc là, lần này lại là cả dân mạng đồng loạt chê cười.

Nguyên nhân là vì loạt quảng cáo mới của Cố thị.

Ví dụ như quảng cáo đồ lót:【Không mặc nó, làm sao bạn thắng nổi các cô gái khác nơi công sở?】

Hoặc quảng cáo khách sạn.

Hình ảnh là một cô gái mặc mát mẻ cười tươi trước ống kính, lồng tiếng: 【Khách sạn rẻ tiền, cũng có thể gặp được định mệnh của đời mình đó~】

Lại có quảng cáo sản phẩm chăm sóc cá nhân.

【Nghiên cứu chứng minh, mùi cơ thể phụ nữ nặng gấp 3 lần đàn ông! Phải dùng sản phẩm này mới thơm được!】

Tôi suýt bật cười.

Cố thị có đến 70% khách hàng là nữ, mà lại viết ra được những nội dung quảng cáo thế này—không phải tự đuổi khách đi thì là gì?

Nhưng tôi cũng không ngạc nhiên.

Bởi vì kiếp trước, tôi từng để Bạch Vũ làm công việc tương tự. Mấy bản thảo cô ta gửi cho tôi, phải nói sao nhỉ…

Khiến tôi có cảm giác như thế giới này toàn là “trại tâm thần Edinburgh”.

Tôi từng cố gắng giải thích cho cô ta: “Khách hàng của chúng ta chủ yếu là nữ, cô có thể thay đổi góc nhìn thử xem…”

Nhưng Bạch Vũ chỉ ngước mắt ngấn lệ nhìn tôi:

“Chị Tần Nguyệt… em có phải rất ngu không? Em sợ chị không hài lòng, trước khi gửi còn nhờ anh Diễn Chi xem qua rồi… Anh ấy nói không vấn đề gì nên em mới gửi chị…”

Hết nói nổi.

Lúc đó tôi đã biết—hai người này chẳng ai phù hợp với ngành này cả.

Mà Bạch Vũ lại lấy Cố Diễn Chi ra làm “bùa hộ mệnh”, tôi cũng lười dạy thêm, đợi nước mắt cô ta khô rồi coi như cho qua.

Cho nên kiếp này, khi biết Cố Diễn Chi để cô ta làm Giám đốc Marketing, tôi chỉ thấy buồn cười.

Làm đi.

Cố Diễn Chi không hiểu rằng—mấy bản copy của Bạch Vũ chẳng khác nào tấm vé tốc hành lên… hot search phốt.

【Cố thị coi phụ nữ là khách hàng hay là món hàng vậy???】

 【Đã 2023 rồi mà vẫn còn quảng cáo đậm mùi trọng nam khinh nữ thế này, từ nay không dùng Cố thị nữa.】

 【Đây có phải công ty từng couple sếp tổng và nữ sinh đó không? Gớm thật, quảng cáo chẳng ra gì còn bày đặt đẩy thuyền.】

 【Đúng rồi đó! Từng mê lắm, giờ muốn móc mắt mình luôn!】

Giá cổ phiếu của Cố thị lao dốc thảm hại.

Nhiều khách hàng trung thành ngày trước cũng bắt đầu quay lưng, đi tìm sản phẩm thay thế.

Và họ nhanh chóng nhận ra.

Sản phẩm của Trình thị – một thương hiệu nội địa lâu năm – giá cả hợp lý, hiệu quả lại chẳng thua kém Cố thị là bao.

【Tự dưng thấy có lỗi, trước giờ cứ nghĩ xxx là thương hiệu nhỏ ba không, ai ngờ lại thuộc Trình thị…】

【Tổng hợp các nhãn hiệu nội địa của Trình thị, không ngờ đều là của họ! @Trình thị Group, làm ơn marketing đi, tụi tui năn nỉ luôn á!】

Tổng giám đốc đời trước vốn không quá quan tâm tới tiếp thị.

Nhưng may mắn là ông ấy xuất thân dân kỹ thuật, từng đầu tư không ít nhân lực và tài lực cho bộ phận R&D, tạo ra hàng loạt bằng sáng chế chất lượng cao.

Tôi lập tức chỉ đạo phòng Marketing tăng tốc.

Toàn bộ thông tin về thành phần, công dụng, giá cả, nhóm khách hàng phù hợp đều được tổng hợp rõ ràng, minh bạch.

Những phản hồi của người tiêu dùng cũng được tài khoản chính thức lần lượt hồi đáp, kèm theo kế hoạch cải thiện chi tiết.

Vì chất lượng sản phẩm tốt, thái độ lại cầu thị, nên hình ảnh của Trình thị trở thành điểm sáng hoàn toàn trái ngược với chuỗi quảng cáo phản cảm của Cố thị.

Biểu đồ cổ phiếu hai bên bắt đầu giao nhau trên màn hình.

Trình thị leo dốc.

Cố thị tiếp tục tụt sâu.

Nghe nói, đúng vào ngày Cố thị bị lên hot search, Bạch Vũ đã lặng lẽ… nộp đơn nghỉ việc.

Cố Diễn Chi cả ngày hôm đó bị tin xấu bủa vây, trước khi tan làm vẫn còn định ghé qua văn phòng để an ủi “đóa hoa nhỏ đang buồn bã”.

Nhưng khi bước vào, anh ta chỉ thấy một căn phòng trống rỗng.

Trên bàn làm việc chỉ còn lại một lá thư từ chức.

“Dạo này Giám đốc Bạch… tan làm sớm thật nhỉ.” – Tiểu Trần, người đã nộp đơn nghỉ từ trước, vừa đi ngang qua vừa buông một câu nhẹ như gió.

Nhưng Cố Diễn Chi lại không hiểu ẩn ý trong lời nói ấy.

Anh ta cho rằng—Bạch Vũ, cô gái nhỏ kiên cường và trong sáng, là vì cảm thấy quá tội lỗi nên mới lặng lẽ rời đi.

Cố Diễn Chi lập tức lao đến căn hộ cao cấp mà anh ta từng mua cho Bạch Vũ.

Nhưng căn phòng trống trơn.

Gọi điện thì thuê bao không liên lạc được.

Anh ta hoảng loạn, vội báo cảnh sát.

Cảnh sát – đã quá quen với những kiểu “mất tích” thế này – nghe anh ta gào thét một hồi mà còn chẳng thèm ngẩng đầu: “Đợi qua 24 giờ rồi quay lại.”

Cố Diễn Chi mắt đỏ hoe, tự mình tìm kiếm Bạch Vũ suốt cả ngày trời.

Thế là, trong 24 giờ vàng để xử lý khủng hoảng truyền thông, Cố Diễn Chi không nghĩ đến cái hot search đáng nguyền rủa kia, thậm chí không đặt chân vào công ty dù chỉ một bước.

Lần tiếp theo anh ta thấy tin tức về Bạch Vũ, là trên trang nhất báo Cảng Thành hai ngày sau.

【Tỷ phú Cầm Bách Phong trở về cùng bạn gái mới! Gương mặt quen thuộc, nghi ngờ đang mang thai?】

Cô gái nhỏ kiên cường, giản dị trong ký ức anh ta, giờ đây khoác lên người toàn hàng hiệu lấp lánh, tay khoác tay một người đàn ông trung niên.

Tay nắm chặt—như đang níu lấy chiếc “phiếu ăn” cho cả quãng đời còn lại.

Mặt rạng rỡ, cười tươi như hoa.

Ở kiếp trước, đúng là Bạch Vũ từng công tác tại Cảng Thành, nhưng chưa từng có màn trở về hoành tráng đến thế, tay trong tay cùng Cầm Bách Phong như lần này.

Lúc ấy, Cố Diễn Chi tin lời đồn trong giới:

Bạch Vũ đáng thương—bị ép uống rượu và cưỡng ép bởi tỷ phú khi đi công tác.

Thế nên, ai là người phải chịu trách nhiệm cho thảm kịch đó?

Dĩ nhiên, là tôi—người đã cử Bạch Vũ đi công tác.

Nhưng lần này, tôi không còn là một phần trong câu chuyện.

Bạch Vũ lựa chọn rút lui đúng lúc, rời khỏi Cố thị khi khủng hoảng bủa vây, rồi vui vẻ lao vào vòng tay của Cầm Bách Phong.

Cố Diễn Chi—chỉ có thể bị ép đối diện với sự thật.

Và lúc đó, cũng là ngày thứ ba kể từ khi Cố thị dính phốt.

Trình thị đã vững vàng đón lấy cơn mưa lưu lượng trời cho.

Còn phòng PR của Cố thị vẫn đang chờ phản hồi từ Cố Diễn Chi xem nên chọn phương án xử lý nào.

Cuối cùng anh ta chỉ nhắn vỏn vẹn một câu: 【Tùy các người.】

Rồi sau đó, chìm trong men rượu cả một tuần, lê lết khắp các quán bar như một kẻ thất tình.

Nói sao nhỉ.

Trong tiểu thuyết, “tổng tài phát cuồng vì tình” có khi còn thấy lãng mạn.

Nhưng ngoài đời thực, việc Cố Diễn Chi biến mất giữa thời điểm công ty hỗn loạn chỉ khiến anh ta mất hết lòng người.

Vì vậy, tôi đặt vé máy bay về lại Giang Thành.

Tôi biết—thời khắc gặt hái của mình… đã đến.

Tùy chỉnh
Danh sách chương