Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/2B6pwEfsbc

119

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

Chương 2

6

So với việc sau này bị lộ là gạt yêu đương mạng, bị hội nhà giàu hợp sức “trả thù”, vừa mất việc vừa mất mặt, bị ngành đóng băng, chi bằng giờ chấm dứt sớm, đỡ tốn nước mắt.

Tôi vào được công ty này không dễ, tôi trân trọng lắm!

Đám con nhà giàu thiếu gì bạn gái.

Tôi với Phó Viêm chia tay, anh cũng mấy.

Coi như từng có một mối tình vui vẻ .

Nhưng… mấy người quen sống sung sướng từ nhỏ , làm chịu nổi cảm giác bị người ta chứ!

Mặc dù, tôi sự không cố đâu…

Cô gái nhỏ mê “trừu tượng học” từ bé, hôm nay lặng lẽ vỡ vụn trong lòng.

Tôi suy nghĩ mấy hôm, đầu cố tình gây sự với Phó Viêm.

Rồi dần dần, chuyển sang làm mình làm mẩy.

Phó Viêm lúc đầu vẫn dịu dàng dỗ dành tôi.

Cuối cùng, anh cũng cảm mệt mỏi.

“Bảo bối, dạo này em gặp gì à?”

“Anh cảm trạng em không ổn. Có gì thì cứ nói với anh mà. (ôm một cái)”

Mắt tôi sáng rực lên.

Thời cơ rồi!

“Anh nói em thất thường?” – tôi bùng nổ – “ anh là gì?!”

Phó Viêm: “???”

Tôi: “Được rồi, em hiểu rồi. Hóa ra là anh chán rồi.”

“Vậy thì , chia tay đi.”

Dứt lời.

Tôi thực hiện combo một phát: block – xóa liên hệ – gỡ thẻ liên kết – xóa sạch.

Sau khi xử lý xong “quả bom hẹn hò” này, tôi ngồi lặng trong căn phòng trống mà buồn không đâu cho hết.

Hu hu hu… Đáng ghét , Phó Viêm không thể nghèo một chút được à!?

Anh tốt tính, hiền lành, lại đẹp trai… Tôi sự rất thích anh mà!

Nghĩ kỹ lại, thì cũng đành.

Một người có tính cách tốt như thế, cũng nhờ được nuôi dưỡng trong môi trường ưu việt.

7

Sau khi chia tay, tôi uể oải hẳn đi.

Tiểu Dương nhìn ra ngay:

“Giản Nhiên, vậy?”

Tôi thở dài: “Chia tay rồi…”

kinh ngạc nhìn tôi một lúc, rồi lặng lẽ vỗ vai tôi.

Tôi vừa cầm hồ sơ định quay về làm việc, tổ trưởng bỗng gọi:

“Tiểu Giản à, tôi em cũng rảnh rỗi, xuống dưới lấy giúp tôi ly cà phê đi.”

Tôi đảo mắt.

Lại ! Lại cái kiểu này!

Phòng này chỉ tôi và Tiểu Dương không có quan hệ gì, dễ nạt, nên sếp cứ nhằm vào bọn tôi.

Tiểu Dương nhìn tôi trạng kém:

mình đi cho.”

“Tôi đi.”

Tôi lắc lư đứng dậy: “Đang muốn ra ngoài hít thở.”

Tôi lơ ngơ xuống quầy lễ tân lấy cà phê.

Trên đường quay lại, cửa thang máy riêng bật mở – Trình Khiêm và đám người ra.

Tôi vội vàng tránh sang một .

“Trình tổng!”

Ai hớt hải chạy theo, không tôi đứng sát tường, va mạnh vào vai tôi – cà phê trong tay tôi hắt hết lên người anh ta.

hành lang im phăng phắc.

Tôi nhận ra người bị đổ là Trương Kha – trưởng phòng Marketing.

“Giản Nhiên!” – anh ta tức giận hét lên – “Cô làm cái trò gì vậy hả?!”

Trình Khiêm lạnh lùng liếc .

“Là anh đụng cô .”

Trương Kha nghẹn họng, im re.

mắt Trình Khiêm rơi xuống vết bẩn loang lổ trên áo vest, lộ rõ vẻ ghét bỏ.

“Về thay bộ đồ khác đi.”

Trương Kha lập tức gật đầu:

“Vậy lát tôi…”

“Chiều nay phải sang Viêm bàn hợp tác, thời gian gấp, tôi không rảnh chờ anh thay đồ.”

mắt Trình Khiêm chợt chuyển hướng, dừng lại trên bảng tên tôi.

“Phòng Marketing, Giản Nhiên.”

Anh tùy chỉ một cái:

“Cô đi cùng chúng tôi một chuyến, chỉ ghi chép lại .”

“Cô lại ấn tượng với tôi nhờ bản đề án lần , năng lực không tệ.”

Hai chữ “ Viêm” đang quay vòng trong đầu tôi thì người đã bị lùa lên xe.

8

Công ty Viêm không gần, xe chạy bốn mươi phút.

Tôi cũng ngơ ngác bốn mươi phút.

Chị gái ngồi cạnh nhìn ra tôi không yên lòng, nhỏ giọng trấn an:

“Đừng lo quá, Tổng giám đốc Trình và Chủ tịch Phó Viêm là bạn thân. Lần này hợp tác là như đinh đóng cột, chỉ làm thủ tục …”

Ừ, chỉ làm thủ tục.

Tôi đứng sau đám người cũng chỉ là phông nền.

ai chú tôi đâu!

Tôi tự an ủi nửa ngày, trái tim đang đập thình thịch mới chịu bình ổn trở lại.

cổng tòa nhà công ty Viêm, Trình Khiêm nhận được một cuộc điện thoại.

Anh ra hiệu mọi người tạm chờ, rồi vài sang chỗ khác…

Tiếc là, tôi có đôi tai rất thính.

Tiếng anh nói lọt vào tai tôi không sót chữ nào.

“Dạo này trạng cậu ta không tốt…”

“Gặp phải kẻ đảo…”

“Không rõ , nghe nói bị mấy chục ngàn, tôi tính khuyên cậu ta báo công an…”

Tôi trợn tròn mắt, thất thanh kêu: “Cái gì?!”

Tức thì, tất mắt đổ dồn về phía tôi.

Tôi cứng người, phản ứng cực nhanh, giả vờ áp điện thoại vào tai:

“Cái gì cơ? Ở đây sóng yếu quá! Alo? Ờ! Mình cúp máy nhé!”

Mấy sếp lộ vẻ khó chịu, nhỏ giọng thì thầm:

biết điều.”

“Không có chút lễ nghi xã giao gì hết…”

“Đám lính mới này phải rèn giũa thêm !”

ra họ nói gì tôi bận .

Trong đầu tôi chỉ vang vọng mấy câu Trình Khiêm vừa nói:

Bị mấy chục ngàn?!

Là ai?!

Là tôi à?!

Trời đất quỷ thần chứng giám! Tôi với Phó Viêm yêu đương mạng mà chưa từng tiêu anh một xu!

Ai đang đặt điều? Ai đang bôi nhọ tôi?!

Tim đập như trống trận. Trong lúc tôi bàng hoàng, Trình Khiêm đã cúp máy.

Vào trong công ty Viêm.

Tôi chột dạ quá chừng, lặng lẽ đeo khẩu trang lên.

Trình Khiêm vừa quay đầu lại, bị tôi dọa giật mình:

“Cô lôi đâu ra cái thế?”

Tôi đáp: “Em hơi cảm nhẹ, sợ lây cho Chủ tịch Phó.”

Trình Khiêm im lặng vài giây:

“…Cô nghĩ tôi sức đề kháng tốt lắm ?”

Mọi người xung quanh lập tức rút xa khỏi tôi một như theo phản xạ.

Tôi định nói gì xoa dịu không khí, thì mắt Trình Khiêm nhìn ra xa, cười rạng rỡ:

“Anh Viêm!”

Tôi ngẩn người, quay đầu nhìn theo.

Đồng tử co lại.

Đây là lần đầu tiên tôi gặp Phó Viêm ngoài đời .

So với hình ảnh trên mạng, khí chất anh nổi bật hơn nhiều.

Anh cao tầm 1m85, vai rộng chân dài, mặc sơ mi đen, đeo kính gọng nửa khung màu đen, ngũ quan sắc nét, mắt lạnh lùng, trông đúng chuẩn một tinh anh doanh giới.

Anh sát tôi mà không liếc mắt.

Chỉ nhìn Trình Khiêm một cái:

rồi à? Đi , lên văn phòng tôi.”

Giọng nói trầm thấp, rất êm tai.

Giống hệt như khi anh nói trong điện thoại.

Tôi đứng đờ người nhìn theo bóng lưng anh.

Trong đầu chỉ có năm chữ:

Xong rồi, đúng gu tôi.

9

Trong văn phòng, chị gái đi cùng tôi nhỏ giọng nhắc nhở:

“Tiểu Giản, đặt tài liệu lên bàn đi.”

Tôi vội vàng làm theo, rướn người đưa tập hồ sơ mặt Phó Viêm.

“Chủ tịch Phó, anh xem giúp ạ.”

Phó Viêm khựng lại trong lúc cầm lấy tài liệu, ngay sau , anh ngẩng lên nhìn tôi.

Đôi mắt dài và sâu hơi nheo lại.

“Cô là…?”

Trình Khiêm sốt ruột muốn đầu việc chính, vội vàng chen vào:

“Yên đi, người nhà . Nhân viên phòng Marketing công ty em, mang theo tạm thời .”

“Anh Viêm, anh xem phần này nè…”

Sự chú Phó Viêm bị anh ta kéo sang hướng khác.

Tôi âm thầm thở phào, lui về đứng một .

Cuộc thảo luận công việc kéo dài gần nửa tiếng, cuối cùng cũng kết thúc.

Tiếp theo là riêng.

Ngoại trừ Trình Khiêm và Phó Viêm, tất mọi người đều bị mời ra ngoài.

Tôi mượn cớ đi vệ sinh rồi lén quay lại, dán tai vào khe cửa.

Dù chỉ nghe được từng đoạn đứt quãng, tôi vẫn được vài câu:

“Đừng giận anh Viêm, người dám anh, bây giờ hối hận mức ruột gan đều xanh lè rồi.”

“Anh muốn trả thù ai dễ như trở bàn tay?”

“Cần em ra tay giúp không…”

Giọng nam trầm thấp vang lên:

“Không cần.”

“Tôi cho cô ta một ngày. Nếu không chịu xuất hiện, đừng trách tôi trở mặt vô tình…”

Tôi suýt khóc.

Có cần nghiêm trọng vậy không?!

Tôi chỉ là một nhân viên văn phòng bình thường, yêu mạng, đùa chút “trừu tượng học”, lại giống như vi phạm luật trời thế này?

Tức quá, tôi đấm tay xuống tường.

trong vang lên một tiếng quát:

“Ai ?!”

Tôi giật nảy mình, vội vã bỏ chạy.

Trình Khiêm ra ngoài nhìn quanh một lượt, không ai khả nghi.

Quay lại, anh tiếp tục chủ đề dang dở:

“Anh Viêm, anh nói xem giờ mấy đứa làm tài chính to gan , dám rút tiền công quỹ mua túi hiệu, đồ xa xỉ, lại bao trai chứ?!”

được nhất định phải đòi lại từng đồng!”

“Anh Viêm? anh ngẩn người thế?”

Phó Viêm day trán, mắt dừng trên dấu chấm than đỏ trong cuộc trò bị chặn.

“Chị dâu cậu giận dỗi với tôi, vẫn chưa chịu nói lại.”

Trình Khiêm “chậc” hai tiếng.

“Bảo , tôi chị rút khỏi group luôn rồi…”

Tùy chỉnh
Danh sách chương