Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/3VcDXCRvwO

302
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
10
Ngay khi tan ca về , việc đầu tiên tôi làm là lục tung thùng rác, moi lại tấm thẻ mình từng vứt.
Sau đó đăng nhập tài khoản phụ, gửi lại lời mời kết bạn với Phó Viêm.
Khi hệ thống báo “đã thêm bạn thành công”, tôi nhìn đồng hồ – 11 55 phút đêm…
May quá, chưa đến 24 , vẫn còn kịp cứu vãn.
Tin nhắn từ anh đến:
【!】
Tôi nhanh chóng gõ liền một tràng lời xin lỗi, từng dòng hiện màn hình.
Thậm chí còn nhẹ nhàng nhắc anh vụ mấy chục ngàn kia có phải có chút hiểu nhầm không…
Tôi kiểm tra kỹ không sai chính tả, định nhấn gửi thì tin nhắn bên kia lại nhảy ra trước:
“Bảo ! Cuối em cũng chịu ý đến anh rồi!”
“Xin lỗi, lần trước anh thật sự không có ý chê em tâm trạng thất thường đâu…”
“Anh chỉ lo em đang gì đó, em nói cho anh , anh có thể em san sẻ.”
“Bảo chịu trả lời anh rồi, nghĩa là không giận anh đúng không?”
“Ảnh chó con nghiêng đầu.jpg”
Tôi nhìn chằm chằm mấy tin nhắn này.
Cả bài xin lỗi dài ngoằng tôi vừa gõ trong khung chat, tôi xóa từng chữ một.
Sau đó rơi vào trầm tư.
Mọi bắt đầu có gì đó… sai sai.
Phó Viêm rốt cuộc đang nghĩ gì vậy?
Não tôi không đủ dùng phân tích mấy tình huống phức tạp thế này.
Thế là tôi tóm gọn lại vấn đề, đăng một bài xin ý kiến trên một diễn đàn.
Chẳng mấy chốc, có người phản hồi.
“Ý bạn là: bạn trai giàu của bạn có lẽ đã phát hiện ra bạn có điều gì giấu giếm, thậm chí còn rất giận, thay nói thẳng thì vẫn đối xử với bạn như bình thường?”
【Đúng vậy!】
Người trả lời có biệt danh “Fan cuồng thể loại tổng tài bá đạo” đưa ra nhận định:
“Rõ ràng là: bạn trai bạn không khóc không ầm ĩ, chứng tỏ anh ta đã không còn yêu bạn .
Việc không vạch trần là khiến bạn càng ngày càng yêu sâu đậm, sau đó đá bạn thật đau trả thù!”
Tôi hoang mang:
“Thật á?”
Fan cuồng thể loại tổng tài bá đạo:
“Tổng tài là vậy đó, không thể dùng logic thông thường hiểu được đâu!”
Tôi thấy rất có lý, nên tiếp:
“Vậy tôi phải làm sao?”
Fan cuồng thể loại tổng tài bá đạo:
“ thuận theo tự thôi. Anh ta không bóc, thì bạn cũng coi như không .
Nếu tiện, tranh thủ kiếm chút tiền từ ảnh đi cũng được.”
Tôi còn chưa kịp phản ứng lại với ý kiến kinh thiên động địa này thì Phó Viêm đã ném tới một quả bom—
“Bảo , mình đi.”
“Qua lần cãi này, anh mới thật sự cảm nhận được cảm giác bất lực khi yêu qua mạng. Xin lỗi lúc em buồn, anh lại không thể ở bên cạnh kịp thời.”
“Bảo , anh em.”
11
Bom bọc đường, sức công phá quá mạnh.
Tôi thế dần dần tan chảy trong từng tiếng “bảo ” của Phó Viêm.
Đến lúc tỉnh ra thì đã muộn.
Tôi nhìn chữ “Được” mình vừa gửi đi mà trong lòng như có tiếng nổ.
…
Ba ngày sau, tôi và Phó Viêm tại một hàng cao cấp.
buổi này, tôi đã đặc biệt đến cửa hàng chọn váy, còn tốn cả đống tiền thuê chuyên viên trang điểm.
phút này, tôi thấp thỏm đến không yên được.
Phó Viêm đối diện nhìn tôi chằm chằm.
Tôi nhịn không được, :
“Anh nhìn tôi mãi vậy làm gì?”
Phó Viêm khẽ :
“Anh thấy em không giống như anh tưởng tượng.”
Tim tôi đập thót một cái.
Quả , tiểu thư giàu không phải ai cũng giả được.
Phó Viêm có đang thầm tôi không?
Tôi siết chặt dao nĩa, trong lòng trào dâng một nỗi khó xử khó nói thành lời.
ngay sau đó, Phó Viêm nói tiếp:
“ em như thế này, rất đẹp.”
“Em thế nào cũng được, anh đều thích cả.”
Tôi ngẩn người, ngẩng đầu nhìn anh.
Phó Viêm nói bằng giọng điệu vô chân thành, biểu cảm cũng không giống đang diễn.
Dễ dàng khiến tôi tin lời anh.
Tối nay, Phó Viêm rất khác so với hình ảnh tôi thấy ở công ty.
Anh mặc áo len trắng, bỏ cặp kính gọng đen trịnh trọng, cả người trông mềm mại và thân thiện hơn nhiều.
Còn… còn đẹp trai hơn .
Tôi mải ngắm anh, đến đầu ngón tai anh đỏ bừng.
“Ăn cơm đi.”
Anh nói: “Bít tết ở đây ngon lắm.”
Rồi đứng dậy, đặt phần đã cắt ra trước mặt tôi. Khi anh ghé sát, tôi nghe thấy anh nhẹ giọng nói:
“Sau này có thời gian, em từ từ mà ngắm.”
Với gương mặt thế này mà nói mấy câu kiểu đó, thật sự phạm quy!
Mặt tôi nóng bừng, cúi gằm đầu xuống.
Nửa sau bữa ăn, trong đầu tôi chỉ còn một ý nghĩ duy nhất—
Yêu Phó Viêm đúng là cảm giác quá tuyệt vời.
Bất kể anh có giả không, bất kể anh có đang trả thù tôi hay không…
Tôi cũng mặc kệ.
tôi nghiện cảm giác này mất rồi.
lắm thêm một tháng thôi.
Một tháng sau, bất kể anh gì, đến đâu, tôi sẽ thú thật tất cả.
12
Tôi sống cuộc đời song song.
Ban ngày là nhân viên bị vắt kiệt ở công ty.
Ban đêm hóa thân thành “tiểu thư danh viện” hẹn hò ngọt ngào với trai giàu dịu dàng – trong một mối tình yêu giả tình cảm thật.
…
Có lúc không cân bằng nổi vai diễn.
Đồng nghiệp nhắn tôi đang làm gì, tôi trong vệ sinh buột miệng trả lời:
“Đang làm việc ở sở, vụ này khó giải quyết lắm.”
Đồng nghiệp bảo tôi đi làm đến hóa điên rồi…
Không phải hóa điên đi làm, mà là tôi sắp phát điên thật!
Không chỉ phải dốc tâm sức hẹn hò với Phó Viêm, mà còn phải chống chọi với mấy đồng nghiệp tiểu nhân ở công ty.
Từ sau lần tôi thay Trương Kha đi Đỉnh Viêm, anh ta coi như tôi cố tình cướp cơ hội, bắt đầu nhắm vào tôi.
Lúc thì trừ lương vô cớ, lúc thì bịa đủ lý do sai vặt.
Tiểu Dương tiếng giúp tôi câu, cũng bị vạ lây.
Vừa về tới chỗ , điện thoại rung cái.
“Bảo , tối nay ăn nhé?”
“Anh một quán Nhật rất ngon, chắc chắn em sẽ thích!”
Tôi nhìn tin nhắn của Phó Viêm, vô thức mỉm .
【Được.】
Vừa xuống, tôi phát hiện chỗ Tiểu Dương trống không.
Tôi tiện miệng đồng nghiệp bên cạnh:
“Tiểu Dương đâu rồi?”
Người kia không ngẩng đầu:
“Bản kế hoạch của cô ấy không được trưởng duyệt, bị gọi vào văn rồi.”
Tôi khẽ cau mày.
Bản kế hoạch đó Tiểu Dương có cho tôi xem, hoàn toàn không có vấn đề gì cả.
Tôi còn đang nghĩ thì từ văn Trương Kha truyền ra mấy tiếng “đinh đang” va chạm.
Mọi người nhìn , đều rướn cổ hóng xem có gì.
Chưa đầy vài giây sau, Tiểu Dương ôm mặt khóc chạy ra ngoài.
Cô ấy không quay về chỗ mà chạy thẳng đi.
Tôi chẳng kịp nghĩ nhiều, đuổi theo.
Ở ngay lối thoát hiểm, tôi chặn được cô ấy lại.
Tiểu Dương da trắng, tính cách hiền lành nhút nhát, đỏ hoe, thấy tôi thì quay đầu đi, né tránh ánh .
tôi đã nhìn thấy—
vết đỏ trên cổ cô ấy.
Tôi trừng lớn , lửa giận bốc thẳng đỉnh đầu:
“Tên khốn đó làm gì cậu?!”
Bị tôi vậy, Tiểu Dương òa khóc.
Cô ấy nhào vào vai tôi, khóc đến nấc nghẹn:
“Giản , anh ta… anh ta không cho mình nói với cậu, bắt mình cũng phải cô cậu như mọi người. Mình không chịu, thì… thì anh ta sàm sỡ mình, còn dọa dẫm …”
…
Tôi lao thẳng vào văn Trương Kha, khiến anh ta không kịp phản ứng.
“Cô làm gì vậy? Giản ! Cô còn quy tắc nơi công sở là gì không?!”
“Quy tắc à?” – Tôi bật – “Với loại rác rưởi như anh mà cũng đòi nói quy tắc?!”
Tôi nhìn quanh một vòng, tiện tay vớ lấy chiếc gạt tàn bên bàn rồi ném thẳng vào anh ta.
Tôi và Trương Kha đánh .
Đánh rất dữ.
Mọi người không can nổi, cuối phải nhờ bảo vệ đến kéo ra.
Nguyên cả toà đều thấy màn kịch này, nhất là tôi còn mắng rất thô.
Ảnh hưởng quá tệ đến công ty.
Kết quả, cả tôi và Trương Kha đều bị gọi văn Tổng giám đốc.
Tôi vẫn khí thế hừng hực, dù mặt mũi sưng tím.
vừa bước vào văn Trình Khiêm, khí thế ấy như bị dội một gáo nước lạnh.
trong … không chỉ có Trình Khiêm.
Còn có cả Phó Viêm.
Tôi cúi gằm đầu, nhìn chằm chằm vào mũi giày mình, đầu óc trống rỗng.
Bên tai là Trương Kha tuôn một tràng như bắn súng liên thanh:
“Giám đốc! Là Giản ra tay trước! Cô ta vô pháp vô thiên, làm việc lười nhác, cô đồng nghiệp, đời tư còn chẳng ra gì!”
“Tôi đã có gia đình, là người có vợ có con! Giản thì sao? Mập mờ dụ dỗ tôi, đi cửa sau! Tôi từ chối dứt khoát, cô ta thẹn quá hoá giận, thế là đánh tôi!”
“Giám đốc, tôi làm ở công ty bao nhiêu năm nay, đối xử với cấp dưới rất đàng hoàng, này ngài rõ nhất mà!”
Tôi hoàn toàn mất hồn.
Mãi đến khi Trình Khiêm gọi tôi mấy tiếng, tôi mới hoàn hồn lại.
“Hả?”
Ngẩng đầu , lại không tránh khỏi ánh của Phó Viêm đang cạnh.
Anh nhìn tôi chằm chằm, không rõ cảm xúc.
Mặt tôi nóng bừng, vội vàng cúi đầu lần .
Xong rồi.
tình yêu giả tạo này đến đây là kết thúc.
Tấm màn mỏng vốn đã lung lay, nay coi như bị xé toang.
Trong anh ấy, tôi bây chắc chắn đã là một kẻ lừa đảo.
“Giản , ngớ ra làm gì vậy?”
Trình Khiêm bật như bị chọc :
“Người ta nói cô dụ dỗ anh ta đấy, cô không có gì phản bác sao?”
Lần này tôi nghe rõ.
phản ứng:
“Hắn nói xàm!”
“Chính hắn mới là người giở trò trước!”
Phó Viêm từ nãy vẫn im lặng, mới tiếng.
Giọng anh trầm thấp, nghe ra tâm trạng không tốt.
“Hắn đụng vào em à?”
Tôi tránh ánh anh:
“Cũng chưa tới đó…”
“Không thể chỉ nghe mỗi lời cô ta!” – Trương Kha cuống –
“Cô ta dụ dỗ tôi, phá hoại gia đình tôi! Người như vậy tâm địa bất chính, không đáng tin đâu!”
Vừa dứt lời, Phó Viêm đứng dậy khỏi ghế sofa.
Anh chậm rãi chỉnh lại cổ tay áo vest, bước đến đứng trước mặt Trương Kha.
người đứng đối mặt, chênh lệch rõ rệt.
Vậy mà Phó Viêm còn :
“Trưởng Trương thấy, tôi và anh, ai hơn ai?”
Trương Kha sợ đến suýt quỳ xuống:
“Tôi sao dám so với Tổng Phó… Ngài là người xuất chúng…”
“Ồ?”
Phó Viêm khẽ lạnh:
“Vậy anh dựa vào cái gì mà nghĩ rằng, người tôi theo đuổi đến phải tốn bao công sức dỗ dành quay lại—lại có thể đi quyến rũ anh?”
“ tìm đường tắt à?”
Anh quay sang nhìn tôi:
“Thì tôi đây, đã đủ là con đường tắt cho cô ấy rồi.”
“Phụt——”
Trình Khiêm đang uống trà bị sặc, phun hết ra ngoài.
Trương Kha trợn há mồm, nửa ngày không nói nổi một câu.