Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/9UtQfmKs4i

119
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
13
Trương Kha xám xịt rút lui.
Có lẽ giờ trở , công ty này chẳng chỗ anh ta nữa.
Văn rơi vào yên lặng.
đứng trước mặt tôi, nhìn tôi tôi là sinh vật ngoài hành tinh.
“Chị… chị dâu?”
Tôi che mặt, ngửa đầu than:
“Không phải…”
“Là .” – nói chắc nịch –
“Anh Viêm thừa nhận rồi !”
Nói xong, anh ta lại tự la lên mấy tiếng:
“Trời ơi, cấp dưới của tôi lại là chị dâu tôi á?!”
“Thật vi diệu!”
“Không phải tôi mơ chứ?!”
“Đủ rồi.” – Phó Viêm đẩy anh ta ra –
“Cậu có ra ngoài được không? Tôi có chuyện muốn nói riêng cô ấy.”
sực tỉnh.
“ được.” – Anh vừa đáp vừa ra ngoài –
“Hai người cứ trò chuyện nhé, tôi xem cái cô nhân viên họ Dương kia thế nào…”
Ra đến nơi, anh không quên đóng cửa lại.
Văn lập tức yên tĩnh.
Tôi siết chặt vạt áo, đầu óc vẫn rối tơ vò, ngơ ngẩn thấy mặt có gì lành lạnh.
Tôi giật mình, ngẩng đầu.
Phó Viêm không biết đâu lấy ra một lọ thuốc mỡ, lấy một ít, nhẹ nhàng bôi lên vết bầm trên mặt tôi.
Lông mày anh khẽ cau lại, biểu vô cùng nghiêm túc.
Khoảng cách giữa hai người rất gần, gần đến mức nghe rõ cả nhịp .
Cuối cùng, anh là người phá tan sự im lặng:
“Em liều lĩnh quá.”
Tôi không nói gì.
“Dù hắn là đàn ông, sức mạnh hơn em, em đánh nhau hắn, thiệt chắc là em rồi.”
Tôi không nhịn được thầm:
“Tôi chịu không nổi cảnh hắn bắt nạt người khác.”
“Nếu tôi không ra mặt thay Tiểu Dương, cô ấy chắc chắn sẽ nhịn một mình.”
Phó Viêm im lặng vài giây, rồi đột nói:
“Không phải em có bạn trai ?”
Tôi ngẩn ra: “Hả?”
Anh cúi đầu, dùng đầu tay nhẹ nhàng ấn lên vết tím dưới cằm tôi:
“Tôi nói là, em có bạn trai, bạn trai em lại có chút năng lực, đôi lúc nên học cách dựa vào anh ta một chút.”
Nhiệt độ nơi đầu tay truyền đến khiến tôi giật mình.
Tôi phản xạ hơi nghiêng đầu tránh .
tay Phó Viêm rơi vào khoảng không.
Anh ngẩng đầu nhìn tôi, ánh mắt mang sự dò hỏi.
Tôi nhìn gương mặt anh, giác không khí xung quanh chậm lại, ngay cả việc hít trở nên khó khăn.
“Anh chẳng ngạc chút nào khi gặp tôi ở đây.” – Tôi khẽ ra –
“Anh biết trước rồi, đúng không?”
Tôi mỉm cười gượng gạo:
“Phó Viêm, chẳng phải… đến lúc chúng ta chia tay rồi ?”
14
“Chia tay? Ha, em thật sự tưởng là chúng ta yêu đương nghiêm túc ?
Chỉ là chơi vui thôi.”
“Tất là chia tay rồi, địa vị thân phận chênh lệch , em nghĩ tôi sẽ nghiêm túc em ?”
“Tôi nhịn đến bây giờ, chẳng qua là để trả thù em.”
Trong vài giây Phó Viêm im lặng, trong đầu tôi chạy qua hàng loạt kịch bản tự biên tự diễn.
Vừa nghĩ vừa buồn.
Thế rồi, một của Phó Viêm kéo tôi trở lại thực tại:
“Chia tay? …Em thật sự để mắt đến tên Trương Kha hả?!”
“Em thích anh ta ở điểm nào? Hói đầu? Bụng bia? Anh… anh đâu phải không cố gắng thử kiểu …”
Tôi giật bắn cả người.
“Không phải! Em không có! Anh đừng nói linh tinh!”
Nói mấy kiểu này ban ngày ban mặt, tối về nào tôi gặp ác mộng xem.
Phó Viêm phào nhẹ nhõm, nhìn tôi, ánh mắt lộ ra một chút tủi thân khó hiểu:
“ em lại muốn chia tay anh? Là vì anh có chỗ nào làm chưa tốt ?”
Tôi ngẩn người:
“Không phải… là anh muốn chia tay em ?”
Phó Viêm đờ ra:
“Tại anh lại phải chia tay em?”
“Vì…” – tôi thấy mọi chuyện chệch khỏi tưởng tượng, nhưng vẫn quyết định nói thật –
“Em lừa dối anh.”
Tôi lùi lại một bước, hơi dang hai tay ra, để anh nhìn rõ.
“Anh nhìn , em chỉ là một nhân viên tầm thường trong công ty của bạn anh thôi.”
“Có là lời nói vô tình của em khiến anh hiểu lầm… Phó Viêm, em anh không giống nhau, bọn mình… không cùng một thế giới.”
“Chúng ta…”
Tôi nghẹn lời, nhất thời không nói nổi nữa.
Phó Viêm lại tiến lên một bước, hơi cúi người, kéo gần khoảng cách giữa cả hai.
“Cùng đứng trên một mảnh đất, cùng hít một bầu không khí, Giản , ta là người cùng một thế giới.”
“Anh chỉ hỏi em một : Em có thích anh không?”
Khoảng cách quá gần khiến tôi khó , nhưng tôi vẫn làm tiếng lòng, mạnh mẽ gật đầu.
“ là đủ rồi.”
Phó Viêm đưa tay, dùng đầu tay bôi nốt chỗ thuốc mỡ cuối cùng lên mặt tôi.
“Bảo bối, đừng chia tay nữa, được không?”
Tim tôi đập thình thịch muốn nhảy ra khỏi lồng ngực.
Nhìn vào đôi mắt lấp lánh ý cười của anh, tôi bất giác hỏi:
“… rốt cuộc anh biết khi nào?”
“Ngay lần đầu gặp.”
Phó Viêm đáp:
“Hôm em đến Đỉnh Viêm, đưa tài liệu anh, anh nhận ra rồi.”
“Giọng nói của em, dấu hiệu đặc biệt của em…”
Anh nắm lấy tay phải buông thõng của tôi, dùng cái vuốt nhẹ lên một điểm nào sau mu bàn tay.
“Nơi này, có một nốt ruồi đỏ nhỏ. Trước đây em từng gửi anh một đoạn video em mèo hoang ăn, lúc anh thấy nốt ruồi này rất đáng yêu.”
giác ấm nóng trên tay khiến tôi bừng tỉnh.
Từng chuyện xảy ra ở Đỉnh Viêm chợt hiện về trong đầu tôi.
Tôi đột nhớ tới đoạn hội thoại tôi từng lén nghe lén ngoài làm việc của Phó Viêm.
Một ý nghĩ kỳ lạ lóe lên trong đầu tôi, bật thốt lên hỏi:
“Lúc anh cố tình nói mấy hù dọa trong để em nghe được đúng không?”
Phó Viêm thoáng mơ màng:
“Mấy hù dọa? Trong làm việc …”
Anh ngừng lại, rõ ràng là nhớ ra điều gì.