Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/6fX9LBLQB1
302
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
Tôi ngoảnh lại, thấy một thanh niên mặc đạo bào, mặt mũi u ám nhìn ngoài:
“Đêm nay đưa tang, nếu có ai rơi giày, nhặt.”
Ai rơi giày chứ?
Tôi còn chưa kịp hỏi, ngoài sân đã vang lên tiếng cha chồng quát mắng, bầy tán loạn.
Khi tôi nhìn lại, đạo kia cũng biến mất.
Lòng tôi thêm hoảng hốt.
Có người thay ca đốt vàng mã, tôi nhân lúc đi ăn gọi điện cho chồng.
Nhưng anh bận, không bắt máy. Hỏi người khác, thì bảo anh đã đi mời trưởng bối hoặc đi mua đồ.
Khó khăn lắm mới gọi được, anh lại đang nói chuyện với ai đó, chỉ an ủi tôi:
“Chỉ 11 giờ đêm đưa tang, em cố chịu thêm chút nhé, được không?”
Nói rồi anh tắt máy ngay, tôi còn chưa kịp hỏi gì.
Tôi muốn tìm lại bọn hỏi chuyện, nhưng đảo mắt quanh sân đã thấy bóng dáng ai nữa.
Thấy tôi đứng ngó nghiêng, người ta lại giục tôi đốt vàng mã, tôi đành lại.
2
Mặt trời ngả tây, ánh hoàng hôn đỏ m.á.u tràn . Chiếu lên chiếc quan tài sơn đen. Vì mua , nên lớp sơn còn ướt, nhỏ giọt xuống đất m.á.u đen đặc.
Tôi sợ run người, hết lần này lần khác gọi điện cho chồng, nhưng không liên lạc được.
ngày tang lễ, anh phải lo mời khách, đào huyệt, thuê người khiêng quan tài, nên không có thời gian nghe máy.
Tôi chỉ còn biết nhìn chằm chằm đồng hồ, mong thời gian qua nhanh.
cùng màn đêm cũng buông xuống, người tiễn đưa ngày đông hơn. Gần làng đều có mặt, xem mẹ chồng tôi cũng được quý mến lắm.
Linh nhộn nhịp, tôi cũng đỡ sợ hơn.
11 giờ đêm, sắp đóng nắp quan tài, chuẩn đưa tang. Vì chồng phải tránh sát, nên tôi người đóng đinh nắp quan tài.
Đóng xong, âm dương tách biệt, chồng tôi có thể di ảnh, còn tôi chỉ cần vác vòng hoa đi sau.
Khi tôi cúi người cầm vòng hoa, người thanh niên mặc đạo bào đột ngột xuất hiện sau lưng, nhét tôi một con gà trống:
“ chặt, thả . Nếu nó kêu, lập tức đầu bỏ , nghe rõ chưa?”
Nhìn bộ áo đạo của anh ấy, lại nhớ cái c.h.ế.t kỳ dị của mẹ chồng, tôi gật đầu.
Anh ấy đột nhiên bóp mạnh mào gà, làm rách một mảng: “Mở miệng!”
“Hả?” – Tôi ngơ ngác.
Anh ta liền nhét mảnh mào gà đầy m.á.u miệng tôi:
“Ngậm chặt, nuốt, nhả. Từ giờ, bất kể ai gọi, tuyệt đối trả lời.”
tanh mằn mặn lan miệng.
Con gà bóp mào rách , vậy mà chỉ run rẩy tôi, kêu tiếng nào.
Mào gà đẫm , dương khí mạnh dùng để tránh tà, rõ ràng đạo này biết đêm nay sẽ có chuyện không yên.
Phía trước bắt đầu hô lên: “Khởi linh, đưa tang!”
Tiếng pháo nổ vang, tám người khiêng quan tài đồng thanh hô, dây buộc vang lên tiếng “kẽo kẹt” nhưng quan tài vẫn nặng trịch không nhấc lên nổi.
Mặt cha chồng tái mét, dúi phong bì cho đạo trưởng, ông ta liền vỗ mạnh lên quan tài.
Nhân lúc đó, cha chồng ném vài quả pháo cực lớn dưới quan tài.
tiếng nổ “đoàng đoàng”, tám người khiêng đồng loạt nhấc lên, xém chút nữa lật quan tài.
cùng cũng lên .
Nghe nói mẹ chồng c.h.ế.t bất thường, phải chôn ở dưới miếu Thánh Mẫu Ban Con, thượng nguồn con sông, xin người phù hộ, mong người tha thứ, cũng tiện xin con cho làng.
Tôi ngậm mào gà, một con gà run rẩy, kia vác vòng hoa, đi .
Đêm khuya đưa tang lạnh lẽo, không hiểu sao cứ nghe thấy tiếng “hu hu” ai đang khóc cạnh quan tài vậy.
Những bà con đi sau cứ ngoảnh lại nhìn tôi, thì thầm to nhỏ.
Tôi ngậm m.á.u không thể nói, lại hiểu hết tiếng địa phương, chỉ biết cúi đầu đi.
mộ phải men theo con đê sông, không có đèn , chỉ có vài người soi đèn pin.
Khi rẽ con đê, tôi bỗng thấy có một chiếc giày cao gót đen.
Nó đứng thẳng, gót giày cắm bùn.
Tôi vô thức ngẩng đầu tìm xem ai đánh rơi.
Nhưng người đều mặc đồ tang, ai đi giày cao gót .
Tôi nhớ lời đạo dặn, vờ không thấy.
Đi thêm vài bước, lại thấy một chiếc giày con màu hồng, nó còn lắc lư quả bông nhỏ trên mũi giày.
không trung tỏa mùi sữa thoang thoảng.
Bình thường bế con đi rất dễ rơi giày, nhưng nửa đêm đưa tang, ai dám bế con đi theo chứ?
Tôi nhìn quanh, cạnh tôi cũng có một bà thím thấy chiếc giày rơi, mặt bà ta liền biến sắc, người chen lên trước.
Tôi bỗng thấy lạnh gáy.
Đi xa, giày xuất hiện nhiều, nào : giày thể thao trắng, dép cao gót mảnh, giày da nhỏ, giày hổ con…
Tất chỉ có một chiếc, đều rất sạch sẽ, nhưng những chiếc giày ấy lại chỉ của phụ nữ và con.
người bắt đầu xôn xao, chen lấn bước đi nhanh hơn.
Tôi gà, vác vòng hoa, dần tụt lại cùng.
Bóng đêm dày đặc, lạnh lẽo, tôi bước hơn, may tuột khỏi giày.
Theo bản năng, tôi định cúi xuống xỏ lại nhưng chợt nhớ lời đạo : “Rơi giày, nhặt!”
Tôi cắn răng, đi tất giẫm xuống mặt đất lạnh lẽo.
Ngay khoảnh khắc ấy, con gà bóp rách mào tôi nãy giờ vẫn im lặng bỗng ngẩng cổ ngáy lên thảm thiết.
3
Con gà trống vừa cất tiếng gáy, tôi giật mình, suýt nữa thì nuốt luôn nửa miếng mào gà đang ngậm miệng.
Nhưng tôi liền nhớ lại lời dặn của đạo kia, lập tức chặt con gà đầu bỏ !
Vừa người lại, ngay trước mặt tôi chồng tôi đang di ảnh mẹ chồng, theo sau mấy người cầm cờ tang, vẻ mặt họ nhìn tôi đầy quái dị, từ từ tiến lại gần.
Nhưng rõ ràng lúc nãy tôi còn đi đưa tang cơ mà!
Sao lại thành ở đầu thế này?
Con gà n.g.ự.c tôi lại ngẩng cổ kêu một tiếng vang dài.
Tôi liếc mắt thấy đôi giày rơi , tôi cắn răng, thấp cao mà tiếp tục đầu ngược lại.
được mấy bước, cái còn đi giày trẹo mạnh một cái.
Tôi dứt khoát đá luôn chiếc giày còn lại, chỉ đi tất mà .