Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/1qT7kRGQau

302

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

Chương 9

Ánh mắt Vương tỷ lấp lánh khen ngợi và kỳ vọng.

Tan ca, đồng nghiệp thân thiết cùng tôi bàn tán chuyện chuyển đến tổng bộ. Vừa bước khỏi cửa ty,

một quen thuộc bỗng vang cắt ngang:

, em định đâu vậy? Anh vừa tác về , em muốn nữa?”

Thâm không biết đã xuất hiện từ nào, đứng phía tôi, ánh mắt căng thẳng, tràn đầy an và nghi hoặc.

Tôi hiệu đồng nghiệp trước,

đó quay , thản nhiên :

“Không phải em, đồng nghiệp phải .”

Thâm như mọi vẫn đáo, nhanh nhẹn cất giúp tôi chiếc túi, nhẹ nhàng cởi áo khoác tôi.

“Anh có điều ngờ em đây!”

Anh đưa tôi đến hàng chúng tôi thường hay ghé. hàng này rất khó đặt chỗ, có phải chờ cả tháng.

“Anh biết món ở đây thanh đạm, rất hợp khẩu vị em.” Anh đầy hứng khởi, “Anh đã mua hàng này . Từ nay em muốn ăn lúc nào cũng được, không cần phải đặt trước nữa.”

Anh kéo ghế tôi ngồi xuống.

Tôi hơi nhếch môi, tỏ vẻ hài .

Dường như nhận lạnh nhạt tôi, anh cẩn trọng nghiêng người, nhẹ hỏi:

“Làm vậy ? Em không vui à?”

Tôi tùy tiện tìm một cái cớ:

“Chuyến tác này phải chạy tiến độ, em thức mấy đêm liền, chưa nghỉ ngơi được, hơi mệt thôi.”

Tối hôm đó, đèn phòng ngủ vàng nhạt, dịu dàng.

Tôi ngồi một mình trên giường, nhìn ngoài cửa sổ, đầu tính toán bước tiếp theo.

ngờ, Thâm từ phía ôm lấy tôi, hơi thở nóng ấm phả vào cổ, trầm thấp xen chút ám :

“Bà xã, chúng ta lâu không… Em có nhớ anh không?”

đụng chạm ấy khiến tôi lập tức thấy ghê tởm, hình ảnh camera giám sát – anh và Tô Vân Vân quấn quýt – như sóng dữ tràn về đầu.

Cơn buồn dữ dội ập đến, tôi gạt anh , lao thẳng vào vệ sinh, ôm bồn cầu thốc tháo, như muốn cả mật xanh mật vàng.

Anh hốt hoảng chạy theo, không hề ghê sợ, nhẹ nhàng vỗ lưng tôi, lo lắng:

“Bảo bối, em ? Có phải ăn phải đồ gì không sạch không?”

Tôi lỡ chiếc quần tây cao cấp may đo riêng anh, vậy anh chẳng mảy may quan tâm, liên tục an ủi tôi.

tôi dấy một cảm giác xao động.

Anh người mắc chứng sạch sẽ, vì tôi, anh có thể bỏ qua mọi vết bẩn.

Tôi thật không hiểu, nếu anh yêu tôi, tại phản bội?

Nếu anh không yêu tôi, tại đối xử với tôi dịu dàng đến ?

Tôi đến nước mắt lưng tròng, nhếch nhác không còn hình dáng.

Anh căng thẳng :

“Không được, anh phải đưa em đến bệnh viện.”

Tôi gượng gạo chống tay đứng dậy, khàn :

“Em không dạ dày khó chịu thôi, nghỉ một lát ổn.”

Dưới kiên quyết tôi, anh không nhắc đến chuyện bệnh viện nữa, ngồi cạnh giường, thức trắng đêm trông tôi.

9

Sáng sớm hôm , Thâm nhẹ nhàng bước đến bên giường:

“Cảm thấy nào ? Đỡ hơn chưa?”

“Em không .”

“Không được chủ quan. Anh đã chuẩn bị em cháo dễ tiêu, hôm nay đừng đến ty nữa, ở nghỉ ngơi tốt.”

Tôi gật đầu đồng ý.

Đợi anh vừa rời khỏi làm, tôi lập tức vội vã đến bệnh viện.

Ngồi ở ghế xe taxi, tôi treo lơ lửng.

Tối qua, tôi chợt nhớ mình đã hai tháng không có kinh nguyệt.

Do hồi nhỏ thiếu dinh dưỡng, kỳ kinh tôi vốn không đều, nên trước giờ tôi cũng chẳng mấy để tâm.

nhưng giờ đây, một cảm giác an khó hiểu dâng .

……

Tôi thật mang thai .

Tay tôi siết chặt tờ giấy xét nghiệm mỏng manh, bàn tay ướt đẫm mồ hôi.

Đó một sinh mệnh bé nhỏ.

Ba năm kết hôn, chúng tôi vẫn luôn mong mỏi có một đứa con.

Tùy chỉnh
Danh sách chương