Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/1g74MprWoc
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
05
Lưu Ninh Ninh đến nhà tôi.
Lục Thanh Xuyên kéo cô ta đến trước mặt tôi, nói:
“Thanh Thanh, anh bảo Ninh Ninh đích thân đến xin lỗi em.”
Lưu Ninh Ninh cụp mắt, vẻ mặt đầy ăn năn:
“Tổng giám đốc Hạ, tôi biết mình sai rồi. Tôi sẽ cố gắng trả lại số tiền đó, bù đắp tổn thất cho công ty. Mong chị rộng lượng bỏ qua cho tôi.”
Nhưng tôi chẳng còn tâm trí nào để nghe cô ta nói nữa.
Ly rượu tối nay dường như đặc biệt nặng đô, tôi cảm thấy ý thức ngày càng mơ hồ…
Đến khi tôi tỉnh lại, bên cạnh chẳng còn ai.
Từ căn phòng bên cạnh lại vang lên âm thanh.
Có giọng phụ nữ, dịu dàng đầy mị hoặc đang rên rỉ.
Cô ta cười giễu cợt:
“Thanh Xuyên, không sợ làm ồn đến con tiện nhân vợ chưa cưới của anh à?”
Giọng đàn ông thở hổn hển:
“Không để cô ta biết được… Lần này anh bỏ thuốc nhiều hơn bình thường, cô ta sẽ không… tỉnh đâu…”
Người phụ nữ bật cười đắc ý:
“Hạ Mai Thanh đúng là đồ vô dụng, còn muốn đấu với tôi, thật đúng là trò cười.”
“Cô ta đúng là con chó trung thành của anh mà, anh dỗ vài câu là cam tâm tình nguyện tha cho tôi.”
“Đáng tiếc là, tôi thì sẽ không tha cho cô ta. Những thứ tôi muốn đã lấy được hết rồi, tiếp theo cứ để cô ta chết dần dưới chân tôi!”
Người đàn ông không dám phụ họa, chỉ lắp bắp:
“Em… đừng làm quá…”
Tôi đứng ngoài cửa, chết lặng như hóa đá.
Tưởng rằng trái tim đã sớm hóa đá, vậy mà giờ phút này vẫn đau đớn đến như bị hàng vạn nhát dao cắt vụn, khiến tôi không thể thở nổi.
Kiếp trước, Lưu Ninh Ninh thường xuyên ở lại nhà tôi ngủ.
Thì ra, mỗi lần cô ta “ngủ lại” đều là lén lút dan díu với Lục Thanh Xuyên ngay dưới mũi tôi.
Trước khi lên giường với cô ta, Lục Thanh Xuyên đều lén bỏ thuốc mê vào rượu vang, khiến tôi mê man bất tỉnh.
Vừa không bị phát hiện, lại thêm phần kích thích.
Tôi còn từng cảm động vì dù Lục Thanh Xuyên không nhớ nổi món tôi thích ăn, nhưng luôn nhớ loại rượu tôi thích uống — tôi nghĩ đó là bằng chứng anh ta yêu tôi.
Giờ nghĩ lại, thật đúng là trò cười lớn nhất thế gian!
Kiếp trước, bọn họ che giấu tôi suốt cả đời.
Kiếp này, vì lo Lục Thanh Xuyên sẽ chuốc thuốc, tôi đã lén nhổ phần lớn rượu ra, chỉ uống vài ngụm.
Liều thuốc thấp, tác dụng ngắn, giúp tôi sớm tỉnh lại và phát hiện sự thật.
Toàn thân tôi run lên vì đau đớn, tôi vốn dĩ đã không định tha cho Lưu Ninh Ninh, giờ thì càng không đội trời chung!
Nhưng bây giờ chưa phải lúc vạch trần bọn họ.
Tôi siết chặt tay, móng tay cắm sâu vào lòng bàn tay, ép bản thân phải bình tĩnh, quay về phòng giả vờ ngủ.
Một lát sau, Lục Thanh Xuyên trở lại.
Anh ta nằm xuống phía sau tôi, đưa tay ôm lấy tôi, dán sát vào người tôi.
Tôi giả vờ trở mình, gạt tay anh ta ra.
Chỉ thêm một giây nữa thôi, tôi e là sẽ nôn ra ngay tại chỗ vì ghê tởm.
06
Hai ngày sau đó trôi qua yên ả, nhưng đó chỉ là khoảng lặng trước cơn bão.
Tôi và Lưu Ninh Ninh đều đang ráo riết chuẩn bị, xem ai sẽ là người đi trước một bước.
Quả nhiên, đến ngày thứ ba, vở kịch chính thức bắt đầu.
Tôi dẫn theo đội kiểm toán đến cuộc họp hội đồng quản trị. Chủ tịch Giang Minh đã ngồi ở ghế chính từ trước.
Tôi là người sáng lập và tổng giám đốc công ty, nhưng cổ đông lớn nhất lại là Giang Minh.
Lợi ích công ty bị tổn hại, ông ta đáng lý phải lên tiếng, chỉ là trước giờ chưa từng can thiệp vào việc điều hành. Vậy mà lần này lại chủ động xuất hiện, thật là bất thường…
Lưu Ninh Ninh ngồi trịch thượng ở bên trái Giang Minh, nhướng mày nhìn tôi, ánh mắt tràn đầy khiêu khích.
Lục Thanh Xuyên cũng có mặt, vẻ mặt anh ta lộ rõ sự phức tạp — chắc đang lo cho Lưu Ninh Ninh chăng…
Trưởng phòng kiểm toán đưa bản báo cáo cho Giang Minh. Ông ta lật từng trang xem kỹ, chân mày càng lúc càng nhíu chặt.
Cuối cùng, ông đập mạnh xấp tài liệu lên bàn trước mặt tôi, giọng đầy giận dữ:
“Tổng giám đốc Hạ, cô hãy giải thích đi.”
Tôi phải giải thích?
Tôi nghi hoặc mở báo cáo ra xem — lập tức bàng hoàng.
Nội dung bên trong hoàn toàn khác với những gì tôi từng xem!
Bản báo cáo này ghi rõ từng bằng chứng buộc tội tôi là người đã thực hiện hành vi lừa đảo tài chính!
Toàn thân tôi nổi da gà, mồ hôi lạnh ướt đẫm sau lưng.
Tôi cố trấn tĩnh, lên tiếng chất vấn:
“Bản báo cáo này không đúng! Nhiều dữ liệu đã bị chỉnh sửa!”
“Rất nhiều văn bản trong đó tôi chưa từng thấy, số liệu thì không khớp, sao có thể coi đó là bằng chứng buộc tội tôi?”
Giang Minh lúc này đã lấy lại vẻ bình tĩnh, nhưng lại bình tĩnh đến đáng sợ.
Ông ta quay sang Lục Thanh Xuyên:
“Phó tổng Lục thường xuyên làm việc trực tiếp với tổng giám đốc Hạ, cậu nói thử xem.”
Lục Thanh Xuyên mím chặt môi, ngập ngừng một lúc rồi lên tiếng:
“Tất cả các chỉ thị đều do tổng giám đốc Hạ đưa ra. Khi đó tôi cũng thấy có vài quyết định kỳ lạ, nhưng cô ấy không cho hỏi nhiều, chỉ bảo làm theo lời cô ấy là được.”
“Tôi cũng có lỗi… đã không kiểm tra kỹ…”
Giọng Lục Thanh Xuyên càng lúc càng nhỏ, nhưng từng chữ như sấm sét giáng xuống đầu tôi.
Tôi nhìn về phía kiểm toán viên đang cúi đầu, có phần chột dạ, và ánh mắt rạng rỡ đắc ý của Lưu Ninh Ninh.