Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/BIGaA8h1s

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

Chương 05

Thấy bộ dạng ngơ ngác của hắn, tôi đùa:

“Đừng nói là… hai nhà Trình – Cố có đính hôn từ nhỏ đấy nhé?”

Hắn lắc đầu ngay:

“Không, không có. Nhưng nếu đại ca thích, em có thể lập tức nói với ba mẹ vợ tương lai.”

Giọng điệu của hắn vẫn y như cũ — vừa đểu vừa đáng yêu.

Tôi nhịn không nổi, đạp cho hắn một cái dưới bàn:

“Biến.”

Vừa dứt lời thì Trình Lục Yên đã bưng ly rượu tiến đến, nụ cười đầy nịnh nọt:

“Anh Cố à, chị em mới về, có gì chưa quen lễ nghi thì mong anh đừng trách. Nếu chị thất lễ gì… em xin lỗi thay chị ấy.”

Tôi hơi nghiêng đầu, cười nhạt — cô ta là ai mà đứng ra xin lỗi thay tôi?

Bị tôi nhìn, cô ta liếc lại bằng ánh mắt đầy căm hận. Nhưng tôi vẫn không phản ứng gì, chỉ im lặng chờ xem Cố Diễn định làm gì.

Cố Diễn lập tức thay đổi thái độ. Gương mặt vừa rồi còn hớn hở, giờ bỗng lạnh như băng:

“Xin lỗi, cô là ai vậy?”

Nụ cười trên mặt Trình Lục Yên cứng đờ. Nhưng cô ta vẫn cố giữ vẻ lịch sự:

“Anh đúng là quý nhân hay quên. Em là em gái của Trì Dung mà.”

Cố Diễn làm ra vẻ sực nhớ:

“À, thì ra cô nhỏ hơn Dung à? Tôi cứ tưởng là chị gái cơ đấy.”

Tôi bật cười, tiếp lời:

“Tôi cũng không biết sinh nhật thật của mình là khi nào. Tới lúc trở về mới biết được. Còn Lục Yên sinh ngày nào thì tôi chịu, chắc… trùng hợp thôi.”

Đến đây, gương mặt Trình Lục Yên đã trắng bệch.

Trước mặt bao nhiêu người, cô ta không dám bùng phát, chỉ miễn cưỡng cười gượng:

“À… em chợt nhớ ra còn chút việc. Hai người cứ nói chuyện tiếp nha…”

Tôi nhìn theo bóng lưng cô ta quay người bỏ đi, đang định nhấp một ngụm rượu thì bàn tay Cố Diễn đột ngột giữ tay tôi lại:

“Đừng uống. Tôi vừa thấy cô ta cho thứ gì đó vào ly rượu.”

Tôi cau mày, cúi nhìn kỹ — đáy ly có mấy hạt bột lợn cợn, nếu không để ý thì thật sự khó phát hiện.

Tôi thở dài:

“Lúc đầu tôi còn tưởng là rượu của cô ta. Không ngờ gan cô ta lại lớn đến mức này.”

Cố Diễn chọt vai tôi:

“Thế giờ tính sao?”

Tôi nhìn ly rượu, môi khẽ cong:

“Tính sao à? Tất nhiên là… trả lại nguyên vẹn thôi. Cho cô ta nếm thử đúng thứ mà cô ta định dành cho tôi.”

Cả hai cùng nở nụ cười chẳng lành gì.

Dù gì… tôi với Cố Diễn cũng không phải kiểu dễ xơi.

Hắn cầm lấy ly rượu:

“Để tôi xử lý.”

Nói rồi hắn quay đi, tìm Trình Lục Yên.

Vừa thấy hắn, ánh mắt Lục Yên liền sáng rỡ như vừa trúng số độc đắc.Chưa đầy một phút sau, Trình Lục Yên đã vui vẻ nâng ly rượu — chính là ly rượu mà cô ta chuẩn bị để gài tôi — và uống cạn không chút do dự.

Cố Diễn quay lại đứng cạnh tôi, cả hai trốn vào một góc khuất trong hội trường, háo hức chờ màn kịch.

Không cần đợi lâu, giữa khung cảnh tiệc tùng lộng lẫy, một Tiếng rê* khẽ đột ngột vang lên khiến tất cả khách mời ngoái đầu nhìn.

Không khí lặng hẳn đi.

Người vừa phát ra âm thanh ấy — chính là Lục Yên — đang đứng giữa sảnh tiệc, gương mặt đỏ bừng, toàn thân nóng bừng như sốt, cố gắng che miệng để kiềm chế Tiếng rê* rỉ đang trào ra từng đợt.

Nhưng chẳng mấy chốc, cô ta bắt đầu kéo váy xuống trong vô thức, dáng vẻ hoảng loạn, mất kiểm soát.

Khung cảnh khiến người xem không khỏi kinh hãi.

Trong bữa tiệc có mời không ít phóng viên và ký giả. Đèn flash lóe lên liên tục như chớp, ai cũng cố gắng chụp lấy những khoảnh khắc chấn động.

Trình Khải Duật là người phản ứng nhanh nhất. Anh ta vội *** khoác ngoài, chạy đến che cho Lục Yên rồi kéo cô ta rời khỏi hội trường.

Ba tôi cũng nhanh chóng lên tiếng yêu cầu ngăn cản truyền thông ghi hình.

Nhưng… đã quá muộn.

Một cảnh tượng như thế — sao có thể giữ kín được?

Tôi và Cố Diễn đứng một bên nhìn, không khỏi choáng váng.

Cố Diễn lấy tay che mắt, ***:

“Mù mắt rồi… thật sự mù rồi!”

Tôi khẽ lắc đầu. Không ngờ Trình Lục Yên lại dám xuống tay với tôi độc đến vậy — cô ta thật sự muốn hủy danh dự tôi trong mắt công chúng.

Bữa tiệc vì vậy mà kết thúc trong cảnh hỗn loạn.

Tôi đang chuẩn bị lên lầu thay đồ thì bị Trình Khải Duật bất ngờ giáng cho một cái tát.

“Trì Dung! Cô thật độc ác! Chỉ vì chúng tôi không chịu đuổi Lục Yên đi mà cô dám làm ra chuyện tồi tệ đó giữa bao người sao?!”

May thay, Cố Diễn vẫn chưa rời đi. Vừa nghe thấy tiếng xô xát, hắn đã chạy tới:

“Cậu có chứng cứ gì không? Ai bảo là Dung làm?”

“Còn ai vào đây nữa?! Cô ta ghét Lục Yên nhất, rõ ràng là có động cơ!”

Cố Diễn đang định phản bác thêm thì tôi giơ tay ra hiệu dừng lại, rồi chậm rãi nói:

“Thế thì cứ xem lại camera đi. Hội trường này không có góc ૮ɦếƭ, kiểm tra lại hành trình của ly rượu là biết ngay thôi.”

“Được! Chờ đấy!”

Trình Khải Duật hùng hổ quay người đi thẳng tới phòng giám sát. Cố Diễn lặng lẽ bám theo.

Còn tôi? Tôi thong thả đút tay vào túi, vừa đi vừa ngáp — tâm trạng nhàn nhã như thể đang đi dạo công viên.

Trong phòng điều khiển, Trình Khải Duật đang tua từng đoạn camera một cách căng thẳng, ánh mắt dán chặt vào màn hình. Cố Diễn thỉnh thoảng chỉ cho anh ta những góc quay cần chú ý.

Chỉ vài phút sau, hình ảnh tại khu vực gần cầu thang hiện rõ — Trình Lục Yên chính tay cho thứ gì đó vào ly rượu.

Mặt Trình Khải Duật lập tức sầm xuống, nhưng vẫn cố vớt vát:

“Cô ấy bỏ thứ đó vào ly… nhưng chưa chắc đó là ly mà cô ấy uống!”

Tôi nhún vai:

“Vậy thì cứ xem tiếp… theo dõi hành trình của ly rượu đó đi.”

Hắn tiếp tục tua.

Chiếc ly được đặt gần tôi, rồi sau đó được Cố Diễn cầm lên, và cuối cùng — quay về tay Lục Yên.

Sự thật rành rành.

Trình Khải Duật á khẩu, mặt không còn giọt máu.

Khi đã tiêu hóa hết cú sốc, anh ta bất ngờ nổi giận, trút cơn tức sang phía Cố Diễn:

“Sao cậu lại để Lục Yên uống thứ đó?!”

Vừa nói vừa định đẩy Cố Diễn, nhưng tôi đã kịp bước lên, nắm lấy cổ tay hắn, lạnh giọng:

“Phải nói cho đúng — bọn tôi chỉ… trả lại nguyên xi món quà mà Lục Yên chuẩn bị cho tôi thôi.”

Nói rồi tôi quay đi, lấy USB lưu lại đoạn video, sẵn sàng mang về đối chứng.

Lúc ấy, Lục Yên đã tỉnh lại. Biết chuyện bị lộ, cô ta suýt ngất lần nữa.

Vừa thấy tôi bước vào, ba tôi đã cau mày định quát mắng. Tôi chẳng thèm nói một lời, chỉ đưa thẳng USB ra:

“Xem cái này trước đi đã.”

Ông ta nhận lấy, bật lên xem.

Chưa tới hai phút, ông đã ngồi phịch xuống ghế, như thể toàn thân vừa bị rút cạn sức lực.

Mẹ tôi đứng một bên, ánh mắt trầm xuống.

Bà quét nhìn Lục Yên đang khóc lóc, không hề nương tay:

“Dù nhà này có đón Trì Dung về, cũng chưa bao giờ nói sẽ đuổi con đi. Tại sao con lại phải hại chị mình đến mức đó?”

Lục Yên khóc càng to hơn. Ba tôi thì thở dài, cố hòa giải:

“Thôi mà em… dù sao Tiểu Dung cũng chưa uống…”

“Hay là… mình bỏ qua cho Lục Yên lần này?”

Tôi cười nhạt:

“Nếu con không cảnh giác, tối qua người mất mặt trước truyền thông đã là con.”

“Và nếu hôm nay con không kịp đưa bằng chứng, ba có phải đã chuẩn bị tống con ra khỏi nhà rồi không?”

Nghe vậy, ba tôi nổi giận:

“Trì Dung! Con nói chuyện với ba kiểu gì vậy? Con còn nhớ ta là cha con không?”

Tôi mỉm cười, giọng nhẹ như gió thoảng:

“Cha à? Một người thiên vị con nuôi, chưa từng đứng về phía con gái ruột… Có khi nào, Lục Yên thật ra là con ruột của cha không?”

Câu đó vừa dứt, cả ba tôi và Lục Yên đều khựng lại.

Phản ứng ấy — quá rõ ràng.

Tôi nhướng mày, khóe môi cong nhẹ.

Có vẻ… đây là bí mật đáng để khai thác.Mẹ nhìn Lục Yên bằng ánh mắt vừa thất vọng vừa lạnh lùng, rồi quay sang tôi, giọng dịu lại:

“Tiểu Dung, con muốn xử lý chuyện này thế nào?”

Tôi khẽ lắc đầu:

“Mẹ quyết đi ạ. Dù sao cô ấy cũng chưa thật sự làm hại được con, con không muốn truy cứu thêm.”

Tôi vừa dứt lời, mẹ khẽ run lên một chút.

Tiếng “mẹ” của tôi — dẫu nhẹ nhàng — lại khiến bà xúc động thấy rõ. Vẻ mặt nghiêm nghị ban nãy dịu hẳn đi, ánh mắt nhìn tôi mềm hơn bao giờ hết.

Không nói gì thêm, mẹ quay sang, lạnh giọng:

“Trình Hạo, đưa Lục Yên ra khỏi đây. Nhà còn phòng trống, anh muốn sắp cô ấy ở đâu thì sắp.”

Tùy chỉnh
Danh sách chương