Giang Lê bệnh nặng, một mực khẳng định chỉ cần tìm được chân tâm, nàng có thể thoát khỏi lưỡi hái tử thần.
Chỉ một cái ngoắc tay nhẹ nhàng, nàng đã chinh phục được Bùi Túc.
Sau một đêm mây mưa nồng nhiệt, Giang Lê khôi phục vẻ rực rỡ xinh đẹp tựa đóa mẫu đơn.
Còn ta, trong chớp mắt, lại gục ngã vì bệnh tật.
Bùi Túc lạnh lùng cười nhạo:
“Ngươi cần gì phải bắt chước Giang Lê để tranh giành sủng ái?”
Nhưng hắn không biết, kẻ thực sự nắm giữ bí lược, chính là ta.
Mất đi chân tâm, chỉ có con đường bị hệ thống xoá bỏ..
Tiêu Dực lạnh lùng đứng đó, ánh mắt phảng phất vẻ chán chường, nhíu mày thở dài:
“Ngươi cam tâm c/h/ế/t như vậy sao? Thật là vô dụng.”
Ta yếu ớt tiến lại gần, đôi tay nhẹ nhàng áp lên lồng ngực hắn, chậm rãi dò xét từng chút một:
“Điện hạ không nỡ để ta c/h/ế/t, vậy hãy dùng chân tâm cứu ta, được không?”