Từ khi có ký ức, tôi đã biết mẹ ghét tôi.
Bà cho tôi u/ ố/ng thốt ng/ ủ khi mới b/ a tu/ i, nă/ m tu/ i lại cho tôi u/ ống thu0/ ốc tr/ ừ s/ â/u.
Nhưng tôi khó ch e c hơn bà tưởng. Bảy tuổi, tôi tự học cách ch/ố/ ng tr/ả lại bà.
Bà không cho tôi ăn, tôi l/ ật t/ u/ng cả bàn cơm để ai cũng không được ăn.
Bà cầm gậy đ/á/ /nh tôi l/ ăn l/ ộn khắp nền nhà, tôi liền đ/á/ nh cho đứa con
Cứ như vậy, tôi lì lợm chống lại bà suốt đến năm mười hai tuổi.
Cho đến khi đứa em gái nhỏ nhất của tôi ra đời.
Tôi vụng về thay chiếc quần ướt cho cục bột phấn hồng ấy.
Mẹ tôi hung hăng ném tôi vào tường, ánh mắt nhìn tôi vừa chán ghét vừa sợ hãi.
“Cậu định làm gì con gái tôi?”
“Quả nhiên là giống cái thằng cha hiếp dâm của mày! Sao mày không chết cùng nó đi!”
Khoảnh khắc ấy, tôi cuối cùng cũng hiểu vì sao bà không thương tôi.
Tôi ôm đầu đang chảy máu, lần đầu tiên không đánh trả khi bà đánh tôi.
Cũng là lần đầu tiên trong lòng tôi thấy bà nói đúng.
Sự tồn tại của tôi vốn là một sai lầm.
Tôi đáng chết.