Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/7AVVuIelbz

302
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
10
Trong đó hơn một nửa là chuyện thầm kín của Mạnh Trì, tôi làm bạn học với anh ấy ba năm mà còn chẳng biết anh ấy có những chuyện đó.
Nghe xong tôi cũng thấy tràn đầy lòng hiếu kỳ, nhưng giữ vững tinh thần trách nhiệm, giảng nốt phần còn lại của buổi học.
Lúc sắp về, Mạnh Niên Niên đột nhiên một câu:
“Anh em dạo này hình đang viết thư tình, còn thức đêm lén lút viết nữa.”
Tay đang thu dọn đồ đạc của tôi khựng lại, rồi về phía Mạnh Niên Niên, con bé có vẻ chắc chắn.
“ em biết?”
“Tối qua lúc em đưa hoa quả cho anh ấy thấy mà, anh ấy còn viết nhiều , em bảo anh ấy có viết bao nhiêu nhau thôi, chẳng khác gì đâu, thế là anh ấy bảo em mau cút xéo ra ngoài.”
Mạnh Niên Niên chắc chắn sẽ không dối, nhưng đột ngột nghe được tin này, tôi có chút không dám tin.
khác viết thư tình tôi tin, nhưng đây là Mạnh Trì cơ mà.
anh ấy có thể viết thư tình được chứ, chẳng lẽ nghiệp xong đột nhiên “thông suốt” rồi ?
Tôi há miệng, muốn hỏi Mạnh Niên Niên có biết anh ấy viết cho ai không, nhưng lại cảm thấy lời này của có hơi lộ liễu quá.
Và chắc là con bé cũng không biết Mạnh Trì muốn gửi cho ai đâu.
“Thế anh ấy gửi đi chưa?”
Mạnh Niên Niên giúp tôi thu dọn đồ đạc.
“Không biết nữa, có lẽ là gửi rồi, hôm nay anh ấy mặc quần áo ra ngoài đấy, chắc là đi gửi thư tình rồi.
“Được rồi.”
Tôi bước ra khỏi cửa, khi gần đến cổng lớn, đột nhiên thấy bóng dáng của Mạnh Trì.
Chẳng biết tại , tôi lập tức nép sau cái cây bên cạnh.
Cho đến khi Mạnh Trì đi ngang qua chỗ tôi, anh ấy còn đang nghe điện thoại.
Trong lúc mơ hồ, tôi nghe thấy một câu quan trọng.
“Gửi đi rồi, không biết nữa, chưa cho đáp án, chỉ bảo là cô ấy suy nghĩ .”
11
Câu này rõ ràng đến mức nếu tôi còn “không hiểu” đúng là đồ ngốc rồi.
Hóa ra Mạnh Trì cũng biết thức đêm viết thư tình cho con gái, cũng biết lặp đi lặp lại việc luyện lá thư trở hoàn mỹ.
Chỉ có điều, tất cả những thứ đó đều không vì tôi mà thôi.
bóng lưng Mạnh Trì đi xa dần, tôi vội vàng bước ra từ sau gốc cây, suốt dọc đường trạng vô cùng sa sút.
Lúc về đến nhà, đúng không hổ danh là tôi, liếc mắt một cái nhận ra điểm bất thường.
Mối quan hệ giữa tôi và giống chị em vậy, trước lúc tôi viết lá thư tình kia, bà cũng biết rõ.
Vì thế sau khi ăn cơm xong, bà gõ cửa bước .
“Dã Dã thế? Cảm thấy tình cảm gặp trắc trở à?”
Tôi tựa lòng bà , cố gắng sắp xếp lại ngôn từ của .
“ còn nhớ lá thư tình con viết không?”
“Ừ, đó bảo con ký tên mà con nhất quyết không chịu đấy thôi.”
“Vì chàng đó có nhiều viết thư cho, nhưng chẳng ai nhận được âm cả. Con sợ cũng thế, con không ký tên. vậy cũng , con có thể tự nhủ rằng vì ấy không biết con là ai không âm.”
Chứ không là vì anh ấy không thích tôi.
Bà vỗ vỗ lưng tôi.
“Nhưng hôm nay con phát hiện ra, hóa ra ‘con cưng của trời’ cũng sẽ vì một cô gái khác mà viết thư trong đêm vắng, sẽ lo lắng quá làm ảnh hưởng đến trạng cô gái đó, rồi viết hỏng hết này đến khác…”
“Dã Dã à, chuyện này bình thường mà. Chàng đó được săn đón cũng đâu có nghĩa là ta không có thích. Chỉ vì con thích ta thần thánh hóa ta thôi. Theo thấy, Dã Dã nhà là con cưng của trời, từ nhỏ đến lớn đều được yêu mến, thành tích lại còn xinh đẹp nữa.”
Bà lúc nào cũng biết dùng những lời này an ủi tôi.
12
Nhưng thật, trạng của tôi quả thực trở hơn.
“Con yêu à, nếu quyết định không công khai tỏ tình, cứ chàng đó trở thành một ký ức đẹp đẽ của thời thanh xuân đi. Sắp lên đại học rồi, lúc đó sẽ có nhiều chàng hơn, ví dụ cái đưa con về hôm trước chẳng hạn…”
Bà không nhắc đến Mạnh Trì thôi, vừa nhắc đến anh ấy là trạng vừa phục của tôi lại đau thắt lại.
Bà mặt tôi là biết ngay lỡ lời, kinh ngạc bịt miệng lại.
“Chẳng lẽ là…”
Tôi gật đầu với vẻ mặt tuyệt vọng.
“Hèn chi, hèn chi một đứa đến ngày Tết còn chẳng thèm kèm cặp mấy đứa em họ con, lại tự dưng muốn đi làm gia sư cho nhà ta. Cơ mà đó trông cũng được đấy chứ.”
Tôi úp mặt chăn, gào lên trong tuyệt vọng: “ ơi, đừng nữa mà!”
“Ấy ấy, được rồi, đi ra ngoài đây.”
Đợi bà đóng cửa lại, tôi ngẩng đầu lên khỏi chăn.
Đuôi mắt hơi đỏ, nhưng chưa đến mức muốn khóc, có lẽ vì những ngày tháng thầm yêu quá dài, chuyện vậy tôi vốn chuẩn bị lý từ lâu rồi.
Cũng may là thời gian làm gia sư cho Mạnh Niên Niên sắp kết thúc rồi, nếu không sau này đến nhà anh ấy mà vô tình chạm mặt anh ấy cùng bạn gái tôi hổ ch/ết mất.
Vực dậy tinh thần, tôi mở vòng bạn bè ra, đột nhiên thấy một bức ảnh vô cùng quen thuộc.
Không đúng, không ảnh quen, mà là nét quen.
Vì nó đến mức tạo thành một điểm nhấn đầy ấn tượng.
Bức ảnh là một giấy viết thư được trải ra, chụp có không khí, tuy nhưng miễn cưỡng nhận ra được viết cái gì.
Chẳng là lời tỏ tình ?
Hơn nữa, đây là một bức thư tình, và đăng bức ảnh này…
Lại còn là quen.
Kẻ thù không đội trời chung của tôi.
Triệu Chiêu Tịnh.