Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/AUhxJbJDsc
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
14.
Sáng hôm sau, chính tôi là người chủ động đi báo án.
Chồng tôi lái xe rời nhà, đã mất tích suốt 24 tiếng đồng hồ.
Dù sao Giang Hạo cũng là một doanh nhân trẻ có tiếng, nên cảnh sát lập tức quan tâm đến vụ việc.
Thông qua hệ thống giám sát, họ phát hiện anh ta lái chiếc siêu xe phóng như bay lên cao tốc Hàng Thành, chạy thẳng về phía tây.
Cảnh sát giao thông trên cao tốc từ trước cũng đã chú ý đến một chiếc xe vượt quá tốc độ giới hạn đang hướng đến khu vực huyện Dật Hải.
Thế nhưng chiếc xe đó đột ngột né hết các trạm thu phí, rồi rẽ vào khu vực hoang dã, không người qua lại.
Cuối cùng, cảnh sát tìm thấy xác chiếc xe ở một khúc đường hoang vắng —
Mà bên trong xe, không có một bóng người.
Giang Hạo và Giang Mẫn Mẫn như bốc hơi khỏi thế gian, không để lại bất kỳ dấu vết nào.
Nửa năm sau, một băng nhóm buôn bán n/ộ/i t/ạ/n/g người trái phép bị bắt giữ ở khu vực biên giới gần vùng hoang dã.
Bọn chúng khai nhận đã truy đòi nợ thất bại, rồi ra tay sát hại Giang Hạo và Giang Mẫn Mẫn, phi tang xác.
Lúc ấy, tôi đã mang thai bụng vượt mặt, chuyển đến một trung tâm chăm sóc thai sản cao cấp ở một thành phố khác.
Trong phòng VIP, y tá nhẹ nhàng hỏi tôi đã nghĩ ra tên cho em bé chưa.
Tôi mỉm cười, dịu dàng đáp:
“Nếu là con gái, sẽ đặt tên là Tả Tư.
Nếu là con trai, sẽ gọi là Hữu Tưởng.”
Dù là ai, thì cũng phải mang họ Nhan.
(Toàn văn hoàn)