Từ nhỏ ta đã thích trộm đồ.
Nhưng cả nhà từ trên xuống dưới đều xem ta như phúc tinh.
Khi bảy tuổi, ta trộm bánh ngọt của đại tỷ rồi cho A Nhung – con mèo cưng trong nhà ăn.
A Nhung nôn ra máu mà chết, đại tỷ thoát được kiếp bị hạ độc, từ đó tỷ đối xử với ta vô cùng thân thiết.
Lúc mười ba tuổi, ta trộm quan ấn của phụ thân để giả mạo lệnh phóng thích nô lệ.
Tội nô ấy được tự do, chỉ vài năm sau đã kế thừa đại nghiệp.
Phụ thân cũng nhờ đó mà được thăng lên chức Thượng thư, từ đó ông xem ta như châu báu trong lòng bàn tay.
“Có nữ nhi như vậy, vi phu yên lòng lắm.”
Trong tiếng khen ngợi không dứt, ta mỉm cười nhìn cái đám gọi là “người nhà” kia.
Bọn họ vẫn chưa biết rằng, thứ ta thực sự muốn trộm từ trước đến nay luôn là mạng của họ.
Thân là viên minh châu của Thượng thư đương triều, chuyện hôn nhân của ta vốn chỉ có hai ngả.
Một là nghe lời mà gả cho phu quân.
Hai là ngang ngược bỏ trốn.
Nhưng ta không chọn cả hai đường.
Bởi hôn ước của ta thật ra đã được định vào năm ta mười ba tuổi bằng cách ta am hiểu nhất.
Chỉ một chữ: “trộm”.