Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/AUjruFF5OR
302
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
6
Tôi phải mất một lúc lâu mới tỉnh khỏi cú sốc vừa rồi.
Sau đó nhận ra đầu mình bắt đầu nhức hơn.
Tôi cuống quá, vội giơ tay ra hiệu:
“Du Tùng, ý em là, mình chấm dứt cái kiểu quan hệ chồng nuôi kỳ quái này rồi.”
“Từ trở đi, anh là anh, em là em.
Anh sẽ có gái của anh, em cũng sẽ có trai của em.”
“Chúng ta sẽ không ở bên nhau .
Anh hiểu rồi chứ?”
Du Tùng mím chặt môi.
Im lặng rất lâu.
Cuối cùng ngẩng đầu, gượng gạo nở nụ cười, mắt cũng đỏ hoe.
“Anh hiểu rồi.”
“Thật ra Hoan Hoan, chỉ cần thấy em sống là anh đã vui rồi.”
“Anh biết em giỏi giang, có học thức, xứng đáng với những điều nhất, còn anh thì không xứng.
Anh cũng chẳng có ý gì đâu, chỉ là lo lắng em không sống , mới mang chút tiền đến cho em.”
“Tuy là anh đã bán hết vườn với ruộng ở , về chắc phải ăn gió uống sương, làng cũng chẳng còn chỗ cho anh dung thân.
Mẹ anh còn bảo, đã bị em ‘trả hàng’ thì đừng mong được về …”
“Nhưng mà không sao , anh thật sự không sao, anh biết mình không xứng với em, mai anh sẽ rời đi.”
Vừa nói, anh ta vừa rút trong túi ra một chiếc thẻ, đặt lên bàn, rồi rút người vào ghế.
Một người đàn ông cao to như vậy.
Ngồi đó kể chuyện thê thảm của mình, như chỉ một giây là bật khóc.
Vậy mà gượng cười dịu dàng, như sợ tôi sẽ lo lắng.
Tôi đến đây, bỗng thấy không đành lòng, đập mạnh tay lên bàn:
“Khoan đã, Du Tùng!”
“Làng các anh sao lại đối xử với anh như vậy chứ?
Ý anh là bị mẹ đuổi ra khỏi thật sao?”
Du Tùng đầu, rồi lại vội vàng lắc đầu.
“Không, không có chuyện đó, em đừng nhiều, đừng nhiều Hoan Hoan.”
“Xin lỗi, đúng là anh cổ hủ, lại cố chấp, không khéo ăn khéo nói, cũng không giỏi dỗ người ta vui vẻ.
Em ghét anh cũng là điều đương …”
“Cho … hay là anh đi bây nhé…”
Tôi mà thấy tội quá trời, vừa thấy anh ta định đứng dậy, túm lấy tay áo anh, ngập ngừng nói:
“Vậy… vậy thì hay là… anh ở lại thêm vài đi.”
“Được.”
Du Tùng lập tức ngồi xuống.
Tôi: ?
Tôi sững người, buông tay áo anh ra, ánh mắt đầy nghi ngờ và cảnh giác nhìn anh.
mà ngay giây tiếp theo, Du Tùng đã bê cho tôi một bát cháo, trong lúc vô tình nâng tay lên kéo nhẹ vạt áo.
Cơ sáu múi đẹp như điêu khắc lập tức đập vào mắt tôi.
Mí mắt tôi giật giật.
Ngay lập tức, mọi suy kỳ quặc vừa rồi đều bay sạch.
Ừm… không phải nói điêu chứ…
Bát cháo này… nhìn ngon thật đấy.
7
Du Tùng chính thức ở lại tôi.
Ngày nào cũng giặt đồ, nấu cơm, chẳng nề hà chút nào.
Đã vậy bữa nào cũng đổi món, không lặp lại.
Tôi cảm thấy áy náy, lên ngăn anh ta lại:
“À này, Du Tùng à, thật ra anh không cần ngày nào cũng nấu cơm giặt đồ cho em đâu.”
vậy, ánh mắt Du Tùng dừng lại trên mặt tôi, giọng dứt khoát:
“Không được, Hoan Hoan, anh nhất định phải nấu cơm giặt đồ cho em. Dù em nói gì cũng không ngăn được anh.”
“Mấy việc này anh phải . Bởi vì, đúng vậy, trong xương cốt anh vốn là một người… phong kiến.”
Tôi: “… Rồi rồi, được thôi.”
Nói chuyện không ăn thua.
Tôi quyết định về phòng nốt đống việc nay chưa xong.
Ngẩng đầu nhìn thấy camera trong phòng khách.
Tôi chợt nhớ lại mấy nay đã được gì từ camera ấy.
Mặt tôi bỗng nóng bừng.
Cái camera đó vốn là để đề phòng trai cũ quay lại bắt trộm .
Nhưng mấy nay, tôi phát hiện Du Tùng hình như rất hay… chống đẩy ngay dưới camera.
con tôi – một con đực lắm trò – cứ thích chui vào giữa hai tay đang chống của Du Tùng, dùng cái đuôi ve vẩy lên cơ anh ta.
Có lúc Du Tùng vui vẻ, còn tiện tay ôm vào lòng, ngả người tựa trên sàn, lười nhác mà quyến rũ đến phát ngốt.
Mà cảnh này lặp đi lặp lại rất nhiều, cứ lần nào tôi bật camera cũng thấy y như vậy.
Màn hình toàn “sắc xuân”, gương mặt đẹp trai, cơ lấp ló, bắt đầu ảnh hưởng đến hiệu suất việc của tôi.
…
Tôi quay đầu nhìn về phía bếp, thấy Du Tùng đang rửa trái cây, lên nhắc nhẹ:
“Du Tùng này, anh có biết em lắp camera trong phòng khách không?”
Tay Du Tùng đang ngâm trong đột khựng lại, im lặng một lúc rồi mới ngẩng đầu nhìn tôi, ánh mắt đen láy bình tĩnh như thường.
Tôi định giơ tay chỉ cho anh ta biết vị trí camera.
Du Tùng lại bất ngờ lên :
“Hóa ra cái đó gọi là camera à…”
Tôi đơ người.
“Anh là dân quê, chưa bao thấy cái gì như vậy, còn không biết gọi là gì luôn.”
Du Tùng mỉm cười nhè nhẹ:
“Hoan Hoan, may mà em nói cho anh biết, không thì đến anh chẳng hay biết gì đâu.”
Từ khi mẹ đón bà ngoại lên thành phố, tôi đã lâu không quay lại quê ngoại, không rõ quê ấy phát triển nào.
Nhưng nhìn vẻ mặt thật thà của Du Tùng khi nói chưa từng thấy camera, tôi cảm thấy… chắc anh ta không nói dối đâu.
8
Tôi thở dài, vỗ nhẹ lên tay Du Tùng như để an ủi:
“Không sao đâu, Du Tùng à, em nói cho anh biết cái này là camera cũng không có gì quan trọng, chỉ là…”
Chưa kịp nói hết câu, cơ bắp sau lưng Du Tùng bỗng căng cứng lại.
Rồi bàn tay phải bất ngờ nắm lấy tay tôi.
Lòng bàn tay rộng và có vết chai nhẹ lướt mu bàn tay tôi, khiến người tôi rùng mình.
Tim lỡ mất một nhịp, tôi còn chưa kịp phản ứng thì…
May mà anh ta chỉ dừng lại một giây, rồi lập tức buông ra, ánh mắt áy náy:
“Xin lỗi nha Hoan Hoan, anh tưởng là con … anh không cố ý đâu.”
Tôi vội xoa tay, mặt đỏ bừng:
“Không… không sao, em biết là anh không cố ý…”
Du Tùng không nói gì thêm.
Chỉ là… đứng khá gần tôi.
Mùi thơm dịu nhẹ lan tỏa quanh chúng tôi.
Chắc là do hai cùng dùng một loại sữa tắm.
Nhưng tôi lại cảm thấy loại sữa tắm tôi dùng ba năm nay…
đột trở thơm một cách khác lạ.
“À phải rồi Hoan Hoan.”
Du Tùng lại tiến sát thêm một chút, đôi mắt đen thẫm nhìn chằm chằm vào tôi.
“Em lạnh tay vậy… có phải chất hàn không?”
Tôi đầu:
“Ừm, em đúng là thuộc dạng hàn , tay chân quanh năm đều lạnh.”
Du Tùng chăm chú gù lắng .
Chờ tôi nói xong, anh ta đột ngột lên :
“Cần… người sưởi ấm không?”
Tôi vừa mới mỉm cười thì nụ cười lập tức đông cứng trên mặt.
“Cái, cái gì cơ?”
Du Tùng lại tiến thêm chút , gần đến mức tôi thấy rõ bóng lông mi của anh ta.
“Anh nói, em có cần anh sưởi ấm không?”
Tôi giật giật khóe miệng, cố gắng nặn ra một nụ cười còn xấu hơn khóc.
Ai đó ơn nói cho tôi biết, chuyện “sưởi ấm” này mà cũng do một người tự nhận “phong kiến – thật thà” đề xuất á?
Chưa kịp giơ tay từ chối, Du Tùng đã lại nghiêm túc lên :
“Em cứ yên tâm, anh sẽ tắm thật sạch sẽ, thơm tho rồi mới lên sưởi cho em, cam đoan không bẩn bất kỳ thứ gì.”
“Hoan Hoan, đừng nhiều, anh không có ý gì khác đâu, dù sao thì… anh là một người phong kiến…”
Nói xong, Du Tùng mím môi lại, dùng ánh mắt ngây thơ nhìn tôi, như đang nói:
“Em bị sao vậy?
Đầu óc em đang cái gì hả?
Anh là người phong kiến thật thà đấy nhé.
Em suy đen tối quá rồi đấy…”
Tôi: “…”
Tôi lau mồ hôi trên trán, liên tục lùi về sau.
“Cái đó… Du Tùng, em buồn ngủ rồi, đi ngủ trước nha, mấy chuyện này… để sau hẵng nói, để sau hẵng nói…”
Du Tùng không níu kéo , chỉ nhẹ nhàng đầu:
“Ừ, ngủ ngon.”
9
Tôi co giò bỏ chạy.
Vừa đến cửa phòng, chẳng hiểu ma xui quỷ khiến nào lại quay đầu nhìn lại một cái.
Trong ánh đèn lờ mờ nơi phòng khách, Du Tùng ngẩng đầu, chăm chú nhìn bàn tay phải đang giơ rất cao của mình.
Chừng mười phút sau.
Tôi thấy anh cúi đầu, đôi môi mỏng nhẹ nhàng chạm vào mu bàn tay phải.
Hô hấp của tôi chợt ngừng lại.
Không hiểu sao, tôi bỗng cảm thấy bàn tay bị anh chạm vào khi nãy bắt đầu nóng ran lên.
Trở lại phòng.
Tôi úp mặt xuống gối, chôn thật sâu, vậy mà cảm nhận được mùi hương nhàn nhạt của Du Tùng vương quanh đây, Mùi thơm quấn lấy không tan, cứ như bị ám.
Tôi bật dậy, quyết định xuống lầu uống cho tỉnh táo lại.
10
Ai ngờ vừa mở cửa phòng ra, tôi đâm sầm vào một… bức tường cơ bắp sống.
Mùi hương quen thuộc bao phủ quanh chóp mũi.
Tay tôi run lên, vô tình sượt phần cơ của anh ta — cảm giác còn hơn tưởng tượng.
“Xin lỗi, Hoan Hoan.”
“Anh có chuyện muốn nói với em.”
Giọng Du Tùng vang lên trên đỉnh đầu, trầm khàn, khiến mặt tôi lập tức đỏ bừng, vội vàng lùi lại kéo giãn khoảng cách.
“Du Tùng, anh không cứ đi đi lại này được.
Chúng ta nam nữ độc thân cùng sống một , em có là người chịu thiệt đấy!”
Du Tùng im lặng hai giây.
Ánh mắt lướt bộ đồ ngủ được tôi quấn rất chặt, rồi lại nhìn xuống cơ trần trụi của mình.
Anh ta hỏi một cách rất nghiêm túc:
“Ai là người thiệt?”
Tôi: “…”
Du Tùng thấy tôi không đáp, giơ tay quơ trước mặt tôi:
“Hoan Hoan, em ổn không? Sao không nói gì vậy?”
11
Tôi hắng giọng:
“Anh vừa nói có chuyện gì muốn nói cơ mà, là chuyện gì ?”
Du Tùng đứng thẳng người, nghiêm túc trả lời:
“Là chuyện đó em bảo muốn kết thúc cái mối quan hệ chồng nuôi kỳ quặc này ấy.”
Tôi khựng lại:
“Thật ra đó em không có ý đó…”
Du Tùng không chờ tôi nói hết, cắt ngang luôn:
“Anh kỹ rồi.
Em nói đúng, mình kết thúc mối quan hệ kiểu ‘chồng nuôi’ này.”
“Anh cũng đã nói với mẹ rồi.
Mẹ anh đồng ý, còn sắp xếp cho anh đi mắt.”
“Hoan Hoan, anh sắp đi mắt.”
“ mắt? Anh định đi mắt?”
Tôi ngẩng phắt đầu lên, giọng vô thức cao vút.
Du Tùng khẽ chớp mắt, đầu rất bình thản:
“Ừ, dù sao anh cũng không còn nhỏ …”
Tôi cắn môi, cố nén cảm giác khó chịu đang dâng lên trong lòng, gượng cười:
“ thì… là chuyện mà.
Du Tùng à, em mong anh sẽ tìm được một cô gái thật lòng yêu anh.”
Du Tùng không nói thêm, chỉ khẽ liếc ngón tay trắng bệch của tôi.
“Cảm ơn lời chúc của em, Hoan Hoan.”
12
Những ngày sau đó, Du Tùng thực sự bắt đầu đi sớm về muộn.
Sáng nào tôi xuống bếp lấy cũng thấy cửa phòng anh mở.
Anh ta mặc áo sơ mi tinh tươm, tóc còn ướt, trông phấn chấn hẳn.
“Chào buổi sáng, Hoan Hoan.”
Tôi ôm cái đau âm ỉ vì đến kỳ, lặng lẽ trừng mắt nhìn theo bóng lưng anh ta một cái:
“Anh với đối tượng mắt sao rồi?”
“Rất .”
Du Tùng mỉm cười nhè nhẹ, chỉnh lại áo quần, không thèm liếc tôi lấy một cái, quay người đóng cửa rời đi.
Trông như đang gấp gáp muốn đi gặp ai đó, đến bữa sáng cũng bỏ.
Tôi thu lại ánh mắt, đá mạnh vào chân bàn một phát, kết quả đau đến nhe răng trợn mắt.
Đúng lúc này, điện thoại bỗng rung lên hai cái.
Là tin nhắn từ trai cũ đã chia tay nhiều năm trước.
Chỉ vỏn vẹn sáu chữ:
“Hoan Hoan, anh về rồi.”
13
Bốn năm sau khi chia tay.
vừa về đã lập tức liên lạc với tôi.
Tôi biết ngay không phải vì muốn “nối lại tình xưa”, mà là vì muốn… trộm .
Vì quyền nuôi dưỡng đứa con thân yêu, tôi lập tức lao thẳng đến quán cà phê mà tên trai cũ gửi địa chỉ.
La Hiển vừa thấy tôi lướt một cái, mở miệng vào thẳng chủ đề:
“Cho tôi gặp con.”
Tôi vừa nhìn thấy đã thấy máu dồn lên não:
“Muốn gặp hay muốn trộm?”
La Hiển cau mày đầy bực bội:
“Lâm Hoan Hoan, năm xưa giành lại con không chỉ có mình em bỏ công, tôi cũng nhờ bè khắp nơi giúp đỡ! Nó cũng là con của tôi!”
Tôi đập mạnh tay xuống bàn:
“Con của anh? Anh dám nói nó là con của anh á?
Bao năm nay anh nuôi nó ngày nào?
Đã từng bỏ một đồng tiền nào cho nó chưa?
Nó bệnh là ai bế nó đi viện?
Anh còn mặt mũi mở miệng bảo ‘nó là con anh’ hả?”
“Ở ngoài thì tôi chăm kiểu gì?
Bây tôi muốn mang nó đi, em đồng ý không?”
“Tất là không!”
La Hiển bật cười lạnh:
“Vậy thì không phải lỗi của tôi.
Là em không cho tôi cơ hội.
Lâm Hoan Hoan, tôi là ba của con, em phải để tôi gặp con.
Nếu không thì… tôi không dám đảm bảo mình sẽ ra chuyện gì đâu!”
“La Hiển, anh đừng có quá đáng!”
“Tôi quá đáng á?”
La Hiển chỉ vào mũi mình, cười khẩy:
“Lâm Hoan Hoan, em nắm chặt con không chịu buông, tôi về chạy tới gặp ngay.
Ồ, tôi hiểu rồi.
Có phải là em không nỡ chia tay tôi, nhớ thương tôi, muốn mượn cớ con cái để gắn lại tình xưa đúng không?”
“Lâm Hoan Hoan, tôi biết mà, bao nhiêu năm , em chưa từng quên tôi đâu, em không quên được tôi.”
đang nói cái quái gì vậy.
Năm đó vừa ngoại tình, lại còn định lừa tôi tiền.
Quên ? Đến chết tôi cũng không nhớ được đâu.
Lông mày tôi nhướng lên.
Vừa định cầm ly cà phê hất vào mặt …
Thì phía sau đột vang lên một động lớn.