Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/6AcyhL27Sz

119
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
“Để theo con ngốc kia.” Nàng nhìn sang Tần Sung nghi.
“Phụ mẫu nàng rõ biết nàng có người trong lòng, những chia cắt họ còn ép nàng vào cung làm tú nữ. Ta đi cùng nàng, để nàng vào cung cũng có người bầu bạn.”
Tính tình mỹ nhân rất hoạt bát, nàng khéo tay biết điêu khắc gỗ, từng đưa ta đến cung của nàng xích đu do chính tay nàng làm, còn tặng ta một con quay bằng gỗ.
Con quay cũng là nàng tự tay khắc. Ta quý nó như báu vật, ngay ngủ cũng ôm theo.
Nàng còn biết tạc búp bê gỗ, tạc ta, Thẩm Nhàn tỷ tỷ và Tần Sung nghi mỗi người một con.
Mỗi tối, ta đều tụ tập ăn cơm tại điện Tiêu Phòng.
Cuộc sống vui vẻ biết bao.
Đến mười lăm mỗi tháng, Kỳ Huyền sẽ đến Tiêu Phòng điện nghỉ lại, duy chỉ hôm đó, bốn người ta không ăn cùng nhau.
Cũng chính hôm ấy, hắn sẽ dùng bữa với Thẩm Nhàn tỷ tỷ, đôi lúc cũng gọi ta theo.
Kỳ Huyền quan sát ta từ đầu đến chân:
“Mấy ngày không gặp, Giang mỹ nhân trông cao lớn hơn rồi đấy.”
“Tạ hoàng thượng khen ngợi.”
“Xem ra hoàng hậu dạy dỗ trẻ con có cách, Giang mỹ nhân được quy củ rồi, nhìn cũng ngoan ngoãn hơn .”
“Giang mỹ nhân vốn đã ngoan ngoãn, qua không phải công lao của thần thiếp.”
Kỳ Huyền chuyển chủ đề, nhìn bụng nhô cao của Thẩm Nhàn:
“Đã bảy tháng rồi phải không?”
“Dạ, hoàng thượng.” Thẩm Nhàn cũng nhìn bụng mình, xoa nhẹ,
“E là lúc hài tử chào đời, đã sang mùa tuyết rồi.”
“Vậy phải nghĩ tên cho nó thôi.” Hắn cười rạng rỡ nhìn nàng, bàn tay đặt lên tay Thẩm Nhàn tỷ tỷ.
Ta không cảm thấy hắn có bao nhiêu yêu thương Thẩm Nhàn tỷ tỷ, chỉ cảm thấy hắn vô cùng xa cách.
Cho đến Kỳ Huyền nói:
“Giang mỹ nhân, ngươi tẩu có hỷ rồi.”
Mắt ta lập tức sáng bừng:
“ sao? Vậy ngày mai ta có thể về Giang phủ thăm ca ca và tẩu tẩu không?”
“Không được. Nhưng có thể đặc cách cho họ vào cung.”
Ta lập tức quỳ xuống dập đầu:
“Tạ ơn hoàng thượng.”
Có lẽ vì ta quá đỗi vui mừng, hoàng đế hơi không vừa mắt:
“Đợi ngươi gặp qua huynh tẩu rồi thì đến Thái tập đi.”
“Vậy… ta có thể xin cho tẩu tẩu làm bạn đọc của ta được không?”
Câu Kỳ Huyền và Thẩm Nhàn cùng bật cười.
Thẩm Nhàn che miệng cười bảo:
“Thế thì không được đâu, tẩu tẩu của muội làm thầy dạy muội thì còn được.”
“Hiện nàng ấy mang thai rồi, đừng bắt nàng cực khổ nữa.” Kỳ Huyền nói thẳng không chút kiêng dè.
4
Ngày ca ca và tẩu tẩu vào cung, ta đã dậy từ rất sớm.
Ta mặc bộ váy vàng đã chọn sẵn từ tối qua.
Thẩm Nhàn tỷ tỷ sai Môi Tuyết trang điểm cho ta cẩn thận, còn đeo cho ta một chiếc vòng ngọc.
“Gặp ca ca tẩu tẩu, phải trang nhã một chút.” Nàng véo nhẹ má ta.
Khoảnh khắc nhìn thấy ca ca và tẩu tẩu, ta suýt chút nữa lao thẳng vào lòng huynh.
Nhưng thấy bọn họ cung kính hành lễ với ta, miệng gọi từng tiếng “Giang mỹ nhân”, ta chỉ muốn khóc.
“Làm sao vậy? Ca ca vào cung, muội còn không vui à? Sao lại rơi nước mắt rồi?” Huynh ngồi xuống lau nước mắt cho ta.
“Không phải, là vì… huynh gọi ta là Giang mỹ nhân, nghe lạ lắm.”
Tẩu tẩu dịu giọng an ủi:
“Lâu rồi không gặp, A Hỉ của ta lớn lên nhiều quá, nay cũng là đại cô nương rồi. Thân phận bây giờ không giống như , ta cũng không thể phá vỡ quy củ được.”
“Đúng thế.” Ca ca từ trong người ra một gói bánh tùng hoàng.
“Là A nương dậy từ tờ mờ sáng để làm cho muội đấy, mau nếm thử đi.”
Ta chỉ nhận , nhưng không ăn.
“Muội không ăn thứ muội thích nhất là bánh tùng hoàng nữa sao?”
“Trong cung có Tần Sung nghi làm cho muội ăn, dạo ăn nhiều ngán rồi.”
“Không được đâu đấy. Đây là A nương dậy sớm làm riêng cho muội, phải ăn hết.”
“Biết rồi, A huynh.”
Sau đó, huynh lại đưa ta mấy món đồ huynh đan bằng cỏ và một con quay bằng gỗ huynh mua bên ngoài.
“Trẻ con ngoài cung đang thích thứ , ta thấy hay mua về cho muội.”
Ta nhận , chỉ nắm trong tay.
“Thế ? Không thích à?”
“Tỷ tỷ mỹ nhân làm cho muội một rồi, muội mỗi ngày cũng chán rồi.”
Ca ca khẽ tặc lưỡi:
“Muội được cưng đến hư mất rồi.”
Sau đó huynh cởi gói hành lý sau lưng đưa cho ta.
“Trong đó là thế?”
“Sách.”
“ đó thì thôi, muội không cần đâu, huynh đem về đọc đi.”
Huynh kéo tai ta.
May tẩu tẩu đánh một vào người huynh, huynh chịu buông tay.
Tẩu tẩu nói:
“Mấy ngày tới chăm chỉ một chút, hoàng thượng đã hạ chỉ tìm người dạy muội rồi. Xem ra là sự ái muội đấy.”
“ ái muội?” Ta lắc đầu.
“Trong hậu cung , người vô tình nhất chính là hắn.”
Huynh lại kéo tai bên còn lại của ta:
“ muội không muốn Giang gia bị diệt môn, thì cứ đến mặt hoàng thượng kêu gào đi.”
Ta hít một hơi lạnh:
“Đau quá, A huynh!”
Tẩu lại đánh huynh thêm một :
“Huynh làm muội ấy đau rồi.”
“Nhưng nàng cũng làm đau ta .”
Huynh thu tay về, ôm chỗ vừa bị đánh, đầu dụi vào cổ tẩu tẩu làm nũng.
Tẩu tẩu xoa đầu huynh, bật cười cưng chiều:
“Thôi , đừng nghịch nữa.”
Nhưng ánh mắt của nàng lại nhìn sang ta:
“Trong cung không giống nhà mình, nói hành động đều phải cẩn trọng. Hoàng thượng nể mặt Giang gia có thể đối đãi với muội như vậy. có một ngày Giang gia sa sút, muội cũng sẽ dễ sống.”
Qua tẩu tẩu, ta dường như hiểu ra vì sao mình phải vào cung.
Ta nhìn về phía ngoài điện, có một bóng dáng mặc hoàng bào vừa khuất sau hành lang.
Tẩu tẩu ôm ta, nghẹn ngào nói:
“A Hỉ, đều là lỗi của ta.”
“Muội chưa từng trách tẩu, A Hỉ vốn đã định sẵn là phải vào cung rồi.”
Sau ca ca và tẩu tẩu rời đi, Kỳ Huyền truyền ta đến dùng cơm trưa cùng hắn.
Hắn còn gắp thức ăn cho ta, giọng như đang truy vấn:
“Ngươi thấy huynh tẩu ngươi thế ?”
Ngươi không phải đã thấy hết rồi sao? Còn hỏi ta làm ?
“Thân mật khắng khít.”
“Vậy ngươi thấy và hoàng hậu thế ?”
Câu hỏi đưa thẳng đến chỗ chết.
Hắn thấy ta mãi không trả , lại hỏi tiếp:
“Sao không nói ?”
Một lúc sau, ta gắng gượng nói ra bốn chữ:
“Hòa thuận ân ái.”
“Hừ, vậy huynh ngươi tặng cho tẩu?”
“Huynh tặng nhiều lắm, là vòng ngọc, bùa hộ mệnh, túi thơm, trâm vàng trâm ngọc… kể không xuể.”
“Có quý bằng những thứ tặng cho hoàng hậu không?”
Ta theo bản năng buột miệng:
“Hoàng thượng tặng hoàng hậu… cảm giác mấy cung đều có.”
Sắc mặt Kỳ Huyền lập tức lạnh đi:
“Ý ngươi là không đủ ái hoàng hậu sao?”
Ta biết mình lỡ , lập tức quỳ xuống, thân thể run rẩy không thôi.
Đúng lúc , Chiêu nghi bước vào, tay cầm bát chè trôi nước, phía sau là Trương công công nhưng không hề thông báo .
“ hoàng thượng không thích Giang mỹ nhân, thì cứ đuổi nàng ra cung là được, giữ nàng lại làm cho chướng mắt?”
Kỳ Huyền đập mạnh tay xuống bàn:
“Trương công công, ngươi đến viện phạt lĩnh mười roi.”
Trương công công cúi đầu:
“Tuân chỉ.”
Sau đó lặng lẽ rời điện.
Ngay một đứa trẻ tám tuổi như ta cũng nhìn ra, Kỳ Huyền ra vẻ phạt Trương công công, nhưng thực chất là bất mãn với việc Chiêu nghi tự tiện xông vào.
Hắn yêu nàng ta, không nỡ trách phạt, đành trút giận lên người khác.
Nhưng Chiêu nghi đúng là ngốc . Cứ nhất quyết bám Kỳ Huyền, lại còn cố tình đút hắn ăn chè.
Làm ta không nhớ tới chính mình…
Thôi vậy, ta cũng thông minh hơn là bao.
Kỳ Huyền phạt ta chép Nữ đức mười lần!
Ta cau mày, nghĩ đến chuyện chữ còn chưa viết rõ, thì chép sao cho nổi.
Ta vừa rón rén bước ra đại điện, thì Chiêu nghi cũng bị đuổi ra ngay sau đó.
Nàng ta trợn mắt nhìn ta, gằn giọng:
“Bản cung sớm muộn cũng sẽ đuổi ngươi ra nơi .”
Ta thầm nghĩ: Ta cũng mong thế đấy.
5
Không lâu sau, Kỳ Huyền tìm cho ta một phu tử, dạy ta đọc sách chữ.
Hoàng hậu nương nương đón ta sau giờ tại phủ. nàng bận việc, thì sẽ do mỹ nhân tới đón.
Cuộc sống nhìn qua có vẻ yên bình, nhưng bài vở ta làm ra các nàng không hài lòng.
Đặc biệt là mỹ nhân, nàng dùng thước gỗ gõ vào lòng bàn tay ta.
Ta khổ sở nhìn sang Thẩm Nhàn tỷ tỷ, nhưng nàng chỉ lặng lẽ dời ánh mắt đi nơi khác.
Mãi đến Tần Sung nghi được , được phong làm Tần Dung Hoa, mỹ nhân bớt quan tâm đến ta.
Thỉnh thoảng, nàng nhìn bài tập của ta ngây người, rầy la cũng thưa dần.
bao lâu sau, Tần Dung Hoa trở thành người được chuyên . ta tụ họp tại Tiêu Phòng điện để chúc mừng nàng.
Tần Dung Hoa mỉm cười, đút cho ta ăn vài miếng.
Ta chợt nhớ đến nàng của thuở ban đầu – một nữ tử nhút nhát, hay lòng người khác – nay dưới bóng thánh , đã trở tự tin hơn nhiều.
mỹ nhân Kỳ Huyền ra trêu ghẹo nàng, nàng thẹn thùng cười khẽ.
Ta buột miệng nói xấu Kỳ Huyền mặt nàng, nàng lại bênh vực cho người ngoài:
“Hoàng thượng không phải loại người như thế. A Hỉ còn nói nữa, tối nay đừng mong được ăn sườn xào chua ngọt.”
đó vừa thốt ra, ta liền biết nàng thực sự đã yêu Kỳ Huyền rồi.
Thẩm Nhàn tỷ tỷ sai người mang nhiều đồ tới tặng Tần Dung Hoa, còn dặn dò:
“Phải hầu hạ hoàng thượng cho tốt, sớm ngày mang thai long chủ là trọng yếu.”
Nàng như thiếu nữ lần đầu biết yêu, thẹn thùng gật đầu.
Chiêu nghi ngấm ngầm toan tính hãm hại Tần Dung Hoa, nhưng đều bị hoàng hậu nhìn thấu.
Không rõ Kỳ Huyền từ đâu đem về một con mèo quý hiếm tên Xích Ngọc Tiêu Phi Luyện, trực tiếp ban cho Tần Dung Hoa, Chiêu nghi tức đến suýt ngất.
Thẩm Nhàn tỷ tỷ mang thai đã lớn, không thể chạm vào động vật, Tần Dung Hoa cũng hiếm đưa con mèo đến Tiêu Phòng điện.
Ta lại đang tuổi ham , ngày cũng chạy đến cung của Tần Dung Hoa chỉ để được nô đùa cùng con mèo.
Ta đặt tên cho nó là Tuyết Đoàn.
Trong tiệc ấm lò ngày Đông Chí, mọi người đang quây quần đoán chữ đố, không biết ai đã ôm Tuyết Đoàn ra, nó bỗng lao đến làm Thẩm Nhàn tỷ tỷ ngã nhào xuống đất.
nàng động thai, máu từ nội điện mang ra từng chậu, từng chậu, tim ta như muốn nhảy ra lồng ngực.
Kỳ Huyền khoác đại bào lao đến, vừa thấy cảnh tượng ấy, hắn vấp chân suýt ngã.
May thay, Thẩm Nhàn tỷ tỷ mẹ tròn con vuông, sinh hạ một hoàng tử. Nhưng Tần Dung Hoa thì bị cấm túc, suốt tận hai tháng.
Kỳ Huyền ôm đứa nhỏ, giận dữ hét lớn:
“Con súc sinh đó hiện giờ ở đâu?!”
Ta lập tức quỳ xuống, khẩn cầu:
“Xin hoàng thượng tha cho Tuyết Đoàn! Bình nó hiền lành lắm, hôm nay thất , nhất định là có người giở trò!”
“Ý ngươi nói là Chiêu nghi?” Hắn nhìn ta.
“Nàng ta từ đã sợ mèo, sao có thể là nàng?”
mỹ nhân cũng vội vàng cầu xin thay cho Tuyết Đoàn và Tần Dung Hoa.
Nhưng Kỳ Huyền buồn nghe.
Cho đến Thẩm Nhàn tỷ tỷ nhẹ kéo áo hắn, giọng yếu ớt như sợi tơ mỏng:
“Hoàng thượng… hôm nay là ngày tiểu hoàng tử ra đời, ấy là thiên ý. ta thuận theo trời, đại xá thiên hạ phải.”
“Cớ trong ngày như thế lại nổi giận đòi giết một sinh linh vô tội?”
May Kỳ Huyền chịu nghe nàng, không Tuyết Đoàn e rằng đã bỏ mạng.
Kỳ Huyền nói:
“ đặt tên cho hài nhi là Kỳ Cẩm Thành, Nhàn nhi thấy thế ?”
“Tiền đồ như gấm, tên hoàng thượng đặt… đương nhiên là hay rồi.”
Thẩm Nhàn khẽ mỉm cười.
Những ngày ấy, ta bồng Kỳ Cẩm Thành dỗ ngủ, cùng đùa, đến mức đau lưng mỏi vai.
Ta gần như quên mất Tuyết Đoàn.
Muốn đi thăm Tần Dung Hoa, nhưng hoàng thượng đã hạ chỉ, trong thời gian cấm túc không cho ai tới gặp.