Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/50ObJYIAMO

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

Chương 2

3.

Về đến nhà, tôi dặn chị Lan không cần gọi tôi ăn cơm.

Sau đó tôi khóa cửa phòng, lặng lẽ nằm xuống giường.

Cố gắng lần lại từng kỷ niệm, từng cột mốc, để hiểu rốt cuộc tôi và Lăng Hạc Kim đã bắt đầu sai từ đâu.

Chúng tôi đã đi đến bước đường này… như thế nào?

Chẳng mấy chốc, tôi ngủ quên trong mớ suy nghĩ rối bời.

Đến khi lơ mơ tỉnh lại, tôi thấy điện thoại hiện vài cuộc gọi nhỡ từ Lăng Hạc Kim.

Tôi bấm gọi lại, giọng còn khàn khàn vì mới ngủ dậy, nhẹ nhàng nói:

“Alo, chồng à?”

Tiếng hét giận dữ từ đầu dây bên kia khiến tôi giật mình.

“Kỷ Thư Ngôn, em không thấy xấu hổ à? Đường đường là giáo viên, sao giờ ăn nói chẳng khác gì mấy bà tám ở đầu phố cuối hẻm? Em có biết bây giờ cả khu dân cư đang đồn ầm lên rằng Triệu Dĩnh là tiểu tam không? Con bé nhà cô ấy bị đám trẻ khác cô lập, về đến nhà khóc nức nở!”

Tôi vẫn chưa kịp lên tiếng, anh ta nói tiếp, giọng càng lúc càng gay gắt.

“Cô ấy khóc cả một ngày trong bệnh viện. Anh nhắc lại lần nữa, giữa anh và Triệu Dĩnh chỉ là đồng nghiệp. Không hề có quan hệ mờ ám gì cả. Cô ấy cũng không phải tiểu tam gì hết! Làm ơn đừng dùng trí tưởng tượng của mình để đi khắp nơi gieo chuyện có được không?”

Cơn giận bị nén suốt từ sáng như bùng phát trong khoảnh khắc ấy.

Tôi bật dậy khỏi giường, ngữ khí sắc lạnh.

“Lăng Hạc Kim, anh định nghĩa thế nào mới là ngoại tình? Phải lăn lên giường rồi sinh được con mới tính à? Một đôi bông tai mấy chục triệu tệ nói tặng là tặng, anh tưởng mình là nhà từ thiện chắc?”

Lâu thật lâu sau, Lăng Hạc Kim mới thở dài.

Tôi vì tức giận mà ho sặc sụa.

Giọng anh ta dịu xuống, cố gắng mềm mỏng:

“Thư Ngôn, em không khỏe phải không? Ở nhà nghỉ ngơi cho tốt đi. Tối nay anh sẽ về sớm.”

Tôi đưa mu bàn tay lên sờ trán, nóng hầm hập.

Gượng dậy uống một chút nước, rồi thiếp đi lúc nào chẳng hay.

Khi tôi tỉnh lại, trời đã sang trưa hôm sau.

Mồ hôi ướt lưng, đầu đau như búa bổ. Tôi đưa tay lên trán, tháo miếng dán đang dính ở đó xuống. Là miếng hạ sốt.

Lăng Hạc Kim bế con trai bước vào, đến bên tôi, đặt tay lên trán kiểm tra.

“Đêm qua em sốt cao. Chị Lan nói gọi mãi không tỉnh, cả người nóng ran. Anh đã cho em uống thuốc hạ sốt.”

Tôi chỉ khẽ ừ một tiếng.

“Anh không đi làm à?”

Ánh mắt anh ta hiện rõ vẻ mệt mỏi.

“Em như vậy rồi, sao anh yên tâm đi làm được? Em nghĩ anh làm bằng đá à?”

Vừa nói, anh vừa hôn nhẹ lên bàn chân nhỏ xíu của con trai, giọng cũng trở nên mềm hơn.

“Hơn nữa, anh cũng chẳng nỡ xa tiểu bảo bối này đâu. Lịch mổ dời hết sang ngày mai rồi. Hôm nay ở nhà với hai mẹ con, bất kể con họ Lăng hay họ Kỷ, thì với anh, nó vẫn là báu vật. Ba mẹ anh cũng gọi điện mắng anh một trận, dặn đừng vì cái họ mà giận dỗi em.”

Nghe đến đây, cơn giận trong tôi vơi đi phần nào.

Tôi ngồi dậy thay đồ. Vừa mở ngăn kéo bàn trang điểm thì thấy một chiếc hộp đặt ở đó.

Tôi hơi sững người, có chút bất ngờ xen lẫn vui mừng.

“Em vẫn luôn muốn có cái túi này đúng không? Tuần trước bạn anh có chuyến bay sang châu Âu, anh nhờ cậu ấy mua giùm. Lẽ ra hôm qua anh đưa cho em rồi, mà mấy ngày nay làm phẫu thuật liên tục, bận quá nên quên mất.”

Đây là mẫu túi phiên bản giới hạn mà tôi đã bỏ vào danh sách yêu thích từ rất lâu. Trong nước không bán, muốn mua cũng phải chờ cơ hội.

Vậy mà anh vẫn nhớ.

Tôi không kìm được, khóe miệng cong lên, nở nụ cười hiếm hoi những ngày gần đây.

“Cảm ơn anh, bác sĩ Lăng.”

Chị Lan bưng vào một bát cháo loãng, nhẹ nhàng đặt xuống bàn, ánh mắt lấp lánh như đã thấy hy vọng quay trở lại trong ngôi nhà này.

Chị Lan nhẹ nhàng nói với tôi, giọng như đang thay anh ta giãi bày:

“Thư Ngôn à, tối qua bé Huyễn quấy khóc mãi đến tận nửa đêm. Em thì sốt cao không hạ. Bác sĩ Lăng vừa làm nguyên ngày ở bệnh viện, về lại chăm con rồi chăm em cả đêm không chợp mắt được chút nào.”

Tôi hiểu, chị đang muốn tôi mềm lòng.

Được rồi, tôi tạm tha thứ cho anh ta lần này.

Chỉ cần từ nay về sau anh biết giữ khoảng cách với Triệu Dĩnh, tôi có thể bỏ qua hết mọi chuyện vừa rồi.

Nhưng lòng kiên nhẫn của tôi, chỉ có một lần. Nếu còn một lần nữa…

Hôn nhân này cũng đến hồi kết.

Giữa đêm, tiếng chuông điện thoại làm tôi giật mình tỉnh giấc.

Lăng Hạc Kim vội vàng với lấy máy. Đầu dây bên kia là tiếng khóc nức nở của Triệu Dĩnh.

“Bác sĩ Lăng, em không biết phải làm sao nữa. Có người tung thông tin lên mạng nói em là tiểu tam, còn báo cả với bệnh viện. Bệnh viện chuẩn bị cho em nghỉ việc rồi. Em với con gái đều bị đào info, cả hai mẹ con bị người ta mắng chửi, nhà trọ cũng bị đuổi ngay trong đêm… Em thật sự rất sợ, không biết phải làm gì…”

“Đừng hoảng. Em với Kỳ Kỳ đang ở đâu? Ngồi yên đó, đừng đi đâu cả, anh đến đón.”

Lăng Hạc Kim vội vàng mặc áo khoác, chuẩn bị lao ra ngoài.

Tôi đứng chắn trước cửa, lạnh giọng hỏi.

“Anh đi đâu?”

Điện thoại vẫn chưa ngắt kết nối, tôi nghe rõ giọng Triệu Dĩnh yếu ớt van nài qua loa ngoài.

“Bác sĩ Lăng, anh nói giúp với Thư Ngôn được không? Em thật sự không phải người thứ ba… xin chị ấy tha cho em một con đường…”

Lăng Hạc Kim lập tức ngắt máy, giận dữ trừng mắt nhìn tôi.

“Em không nghe thấy sao? Mẹ con họ bây giờ đang lang thang ngoài đường, còn có thể gặp nguy hiểm. Anh có thể làm ngơ được chắc?”

“Vậy họ không biết thuê khách sạn à? Phải đúng lúc nửa đêm thì mới nhớ gọi anh tới? Anh đã nói hôm nay dành thời gian cho mẹ con em rồi mà.”

“Thư Ngôn, em thật sự quá lạnh lùng. Đến nước này rồi mà còn soi mói tính toán?”

“Còn nữa, có phải chính em là người tung tin Triệu Dĩnh lên mạng không? Còn gửi đơn tố cáo đến bệnh viện? Em định ép cô ấy đến đường cùng sao? Anh nói lại lần cuối: giữa anh và cô ấy hoàn toàn trong sáng, không có chuyện gì cả!”

Từng câu, từng chữ rơi xuống như nước đá ném vào ngực tôi. Lạnh đến thấu xương.

Tôi gằn giọng, từng lời đều cứng rắn:

“Tốt. Vậy tôi cũng nói lại lần cuối. Nếu hôm nay anh bước chân ra khỏi nhà, thì đừng quay về nữa.”

“Muốn sao thì tùy em.”

Anh ta chỉ ngập ngừng một chút, rồi mạnh tay đẩy tôi sang một bên, đi thẳng ra ngoài mà không hề quay đầu lại.

Tôi khuỵu xuống, ôm lấy chính mình.

Nước mắt vỡ òa, như thể vỡ đê.

Tôi lại quay về cái đêm năm đó. Cái đêm đen kịt không có nổi một ánh đèn, chỉ có một mình tôi trong căn phòng lạnh buốt, gục đầu bên chiếc giường trống.

Chỉ khác là năm đó, còn có người lao tới trong mưa, từ ban công nhảy vào ôm tôi thật chặt, vỗ về tôi mà nói:

“Có anh ở đây rồi.”

Còn hôm nay…

Không ai cả.

Không ai ôm lấy tôi nữa.

Không ai vỗ nhẹ lưng tôi mà nói mọi chuyện rồi sẽ ổn.

Lăng Hạc Kim – người từng yêu tôi như mạng – bây giờ đang vội vã lao đi vì một người phụ nữ khác.

Đêm đó, tôi không ngủ được. Mắt cứ mở trừng trừng đến sáng.

Sáng hôm sau, chị Lan đi chợ về, thì thào kể tôi nghe một chuyện.

Một chuyện… thú vị đến mức khiến tôi lập tức ngẩng đầu.

Thì ra, người tung tin Triệu Dĩnh là tiểu tam lại chính là một bà mẹ trong khu.

Chị ấy đã đăng thẳng ảnh chụp màn hình tin nhắn mờ ám giữa chồng mình và Triệu Dĩnh lên nhóm cư dân, còn tag luôn chủ nhà, khuyên đừng cho loại người như vậy thuê nhà nữa.

Nhóm cư dân lập tức nổ tung. Có người đem chuyện này đăng lên mạng.

Thông tin của Triệu Dĩnh và con gái nhanh chóng bị dân mạng “đào” sạch trơn.

Mà bà mẹ kia không phải dạng vừa. Triệu Dĩnh lần này đúng là đụng nhầm người.

Chưa hết, thời gian gần đây, đầu óc cô ta lơ đãng, làm sai mấy lần trong công việc.

Khi nhà của người phụ nữ kia gửi đơn tố cáo đến bệnh viện, bệnh viện lập tức ra quyết định sa thải.

Mà tôi? Tôi không làm gì cả.

Vậy mà Lăng Hạc Kim vẫn tin chắc là tôi tung tin đồn, là tôi cố ý hãm hại cô ta.

Thật nực cười.

Ngoài mấy câu nói mập mờ của Triệu Dĩnh, còn ai đứng sau âm thầm đổ hết bẩn thỉu lên đầu tôi?

Anh ta thà tin lời một người ngoài, cũng không chịu tin vào nhân cách của vợ mình.

Được. Đợi đến khi anh biết sự thật, anh sẽ hiểu mình đã sai lầm đến mức nào.

Tôi sẽ chờ ngày anh cúi đầu xin lỗi.

Nhưng tôi còn chưa chờ được lời xin lỗi đó, thì đã nhận được một tấm ảnh do đồng nghiệp gửi đến.

Là ảnh Lăng Hạc Kim mặc đồ thể thao.

Chẳng phải anh nói hôm nay phải tăng ca sao?

Vậy mà lại có mặt ở buổi vận động trường mẫu giáo, tổ chức cho phụ huynh và học sinh.

Tôi zoom kỹ tấm ảnh. Đứng bên cạnh anh…

Là Triệu Dĩnh và con gái cô ta.

Ngôi trường tiểu học trọng điểm đó không dễ vào. Nếu không có hộ khẩu thuộc khu vực, phải nộp một khoản phí chọn trường rất lớn.

Triệu Dĩnh không thể nào tự lo được số tiền đó.

Xem ra, Lăng Hạc Kim không chỉ bỏ tiền, mà còn đích thân tham gia cả hoạt động khai giảng của Kỳ Kỳ.

Tất cả những điều này… tôi không hề biết gì.

Tôi vừa định tức tốc chạy đến.

Con trai đột nhiên òa khóc dữ dội. Tôi vội trấn tĩnh lại, chuẩn bị pha sữa cho con thì điện thoại đổ chuông. Là một người thuê mặt bằng gọi đến.

Giọng anh ta không vui.

“Alo, cô Kỷ, hợp đồng mình ký là ba năm, sao mới có một năm đã muốn lấy lại cửa hàng? Không lẽ thấy tiệm bánh tôi làm ăn tốt thì cô sinh lòng ghen tị?”

Tôi sững sờ, hoàn toàn không hiểu gì cả.

“Gì cơ? Tôi chưa từng có ý thu hồi mặt bằng.”

Đầu bên kia cũng ngạc nhiên không kém.

“Ơ? Cô không biết thật à? Là bác sĩ Lăng gọi môi giới đến, yêu cầu hủy hợp đồng. Nghe nói anh ấy muốn nhường lại cửa hàng cho đồng nghiệp… cũng làm tiệm bánh luôn.”

Tôi choáng váng, tay buông lỏng, chiếc bình thủy tinh rơi xuống nền gạch vỡ tan.

Mảnh kính văng tứ tung, có vài mảnh cắm thẳng vào chân tôi, máu lập tức trào ra, chảy ướt cả ống quần.

Chị Lan hoảng hốt chạy lại, kéo tôi ra khỏi vũng kính vỡ, tay run lẩy bẩy giúp tôi cầm máu và lau vết thương.

Còn tôi, hoàn toàn không cảm nhận được cơn đau.

Tôi chỉ ngồi thẫn thờ, lặng lẽ như một con rối gỗ bị rút hết linh hồn.

Một lúc lâu sau, tôi mới sực tỉnh trong tiếng giục gắt gỏng của người thuê mặt bằng.

Tôi thở dài, cố giữ giọng bình thản.

“Cửa hàng đó trước đây là bác sĩ Lăng tặng tôi. Giờ tôi đã trả lại anh ấy rồi. Việc sử dụng thế nào, tôi không còn quyền can thiệp nữa. Xin lỗi, tôi không giúp gì được.”

Cúp máy, tôi ra ban công đứng một lúc lâu, để gió lạnh xoa dịu những tàn dư hỗn loạn trong lòng.

Sau một ngày một đêm không về, cuối cùng Lăng Hạc Kim cũng gọi cho tôi.

Vừa nhấc máy, anh ta đã vội vàng hỏi han, giọng mang đầy lo lắng.

“Thư Ngôn, chị Lan nói em bị thương ở chân, có nghiêm trọng không? Mảnh kính đã lấy hết ra chưa? Tối nay anh về nhà, để anh xem lại kỹ cho. Em nhớ đừng để nước dính vào vết thương.”

Những lời quan tâm từ anh ta từng là điều tôi khao khát. Là thứ khiến tôi từng mềm lòng, từng cảm động.

Nhưng lúc này, trái tim tôi chỉ còn lại khoảng trống lạnh lẽo.

Không có vui mừng. Không có ngọt ngào.

Chỉ có một câu lặng lẽ dội vang trong đầu:

Đã muộn rồi.

Tùy chỉnh
Danh sách chương