Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/7V67V6JUrF
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
Chỉ cảm thấy thật đáng buồn.
Tình yêu bao năm của tôi và anh, giờ nhìn lại… giống như một giấc mơ dài đã đến lúc phải tỉnh.
Nước mắt lặng lẽ lăn xuống gò má, chẳng còn tiếng nấc, chẳng còn oán trách, chỉ là… đau.
Vài phút sau, có lẽ nghe thấy tiếng tôi khẽ thút thít trong điện thoại, Lăng Hạc Kim bắt đầu luống cuống.
“Thư Ngôn, chuyện cửa hàng… anh xin lỗi. Triệu Dĩnh bị mất việc, trên mạng bây giờ xôn xao đủ điều, không bệnh viện nào dám nhận cô ấy nữa. Cô ấy còn một mình nuôi Kỳ Kỳ, nên anh mới tạm cho mượn cửa hàng. Cô ấy biết làm bánh ngọt, mở tiệm nhỏ có thể tự lo cho hai mẹ con. Đợi cô ấy qua được giai đoạn này, anh cam đoan sẽ không dính dáng gì đến nữa.”
Tôi ngẩng đầu lên, cố chấp lau khô nước mắt trên mặt.
Từng lời từng chữ anh nói lúc này, không còn khiến tôi dao động.
Tôi đã quyết rồi.
Cảm giác sau khi hạ quyết tâm là một hơi thở dài… rất dài, như trút bỏ được gánh nặng nặng trĩu suốt bao ngày.
Tôi mỉm cười, giọng nhẹ nhàng nhưng dứt khoát.
“Lăng Hạc Kim, cửa hàng là của anh. Anh muốn làm gì cũng không liên quan đến tôi nữa. Không cần phải báo với tôi đâu.”
Anh hơi khựng lại, dường như nhận ra điều gì đó trong lời nói của tôi, đang định mở miệng hỏi tiếp.
Bên kia bỗng có tiếng người gọi gấp.
“Bác sĩ Lăng, có ca phẫu thuật khẩn cấp!”
“Được, tôi đến ngay!”
Anh quay lại vội vàng dặn dò.
“Thư Ngôn, em nhớ nghỉ ngơi nhé. Cuối tháng này anh xin nghỉ phép, dẫn em đi du lịch. Em luôn muốn tới Bali đúng không? Lần này chúng ta sẽ đi. Còn nữa… vài ngày nữa anh sẽ nói với em một chuyện. Khi đó, em sẽ hiểu.”
Tôi khẽ gật đầu, giọng điềm nhiên.
“Được. Em cũng có chuyện muốn nói với anh.”
Cúp máy xong, tôi lập tức liên hệ luật sư soạn thảo đơn ly hôn.
Tôi muốn giành quyền nuôi con và giữ lại căn nhà hiện đang đứng tên tôi.
Còn lại, toàn bộ bất động sản và cửa hàng do bố mẹ chồng và Lăng Hạc Kim tặng — tôi không cần gì hết.
Tiện thể, tôi cũng thay luôn ổ khóa trong nhà.
Để tôi là người kết thúc vở hài kịch này.
Tạm biệt, Lăng Hạc Kim.
Chúng ta dừng ở đây thôi.
Tôi ở nhà đợi hai ngày, muốn nói chuyện ly hôn trực tiếp với anh ta.
Nhưng hai ngày qua, anh không về. Cũng không một cuộc gọi.
Tôi không đợi nữa.
Tôi nhờ chị Lan đóng gói hết đồ đạc của anh ta, đặt gọn gàng ngoài hành lang.
Chụp ảnh lại, gửi cho anh một tin nhắn ngắn gọn nhắc: đồ đã để ngoài cửa, rảnh thì qua lấy.
Tôi khóa cửa, rồi lái xe rời khỏi thành phố, đưa con và chị Lan đến một nơi cách đó vài trăm cây số.
Lâu rồi chưa về thăm bà ngoại. Cũng là lúc thích hợp để về lại.
Dù sao vài hôm nữa, luật sư của tôi cũng sẽ đưa tận tay Lăng Hạc Kim bản thỏa thuận ly hôn, và tiến hành các bước pháp lý cần thiết.
Sau khi phát hiện không mở được cửa, anh ta gọi tới dồn dập, nhưng tôi không nghe máy.
Cho đến khi bố mẹ chồng liên tục gửi tin nhắn hỏi han.
Tôi chỉ nhẹ nhàng trả lời trong group gia đình:
“Con vừa lái xe, không để ý điện thoại. Con đưa Huyễn Huyễn ra ngoài chơi vài hôm, không sao đâu ạ, làm mọi người lo lắng rồi.”
Mẹ chồng vội nhắn lại, dặn tôi đừng để gió lùa nhiều kẻo sau này dễ bị đau đầu.
Bà còn dặn tôi có chuyện gì thì cứ nói ra, ông bà luôn đứng về phía tôi.
Tôi hiểu rất rõ, từ sau khi bố mẹ qua đời, bố mẹ chồng luôn đối xử với tôi như con gái ruột.
Tất cả bất động sản, cửa hàng mà họ mua đều đứng tên tôi.
Còn Lăng Hạc Kim – không có gì cả.
Khi tôi vừa mang thai, họ lập tức chuyển vào tài khoản tôi một khoản lớn gọi là “tiền nuôi con”, chi tiết đến mức tính cả sữa, tã, đồ dùng trẻ nhỏ.
Họ chưa bao giờ can thiệp quá sâu vào cuộc sống riêng của chúng tôi, luôn giữ một khoảng cách vừa đủ để tôi thấy dễ chịu.
Tôi mang ơn hai người họ, thật lòng.
Tôi nhắn vào nhóm:
“Mẹ, thật sự không sao đâu ạ, con chỉ tiện đường đưa bé đi chơi cho khuây khỏa, vài hôm nữa con về. Con nhớ sinh nhật của ba rồi, chắc chắn sẽ về đúng ngày.”
Vừa thoát khỏi cuộc trò chuyện, Lăng Hạc Kim lại gọi tới.
Tôi do dự vài giây, rồi bắt máy.
“Thư Ngôn, em đổi khóa cửa nhà rồi à?”
“Ừ.”
“Em muốn đuổi anh đi thật sao?”
“Đúng vậy.”
Anh ta sững người một lúc, rồi nói, giọng rõ ràng có chút bất lực.
“Anh nghĩ giữa chúng ta đang có hiểu lầm rất lớn. Anh định đợi giải quyết xong hết công việc rồi về nói chuyện rõ ràng với em. Anh…”
Tôi ngắt lời anh, giọng đều đều như thể đang nói chuyện công việc.
“Lăng Hạc Kim, không còn quan trọng nữa đâu. Ly hôn đi.”
“Cái gì cơ?”
“Em muốn ly hôn vì chuyện Triệu Dĩnh à?”
“Không, không phải! Anh có thể giải thích mà. Em đang ở đâu? Anh đến gặp em. Bây giờ em mới sinh xong, cảm xúc thất thường là chuyện bình thường. Nhưng anh đã từng nói rồi mà – trong lòng anh chỉ có em. Anh chưa từng làm điều gì có lỗi với em cả.”
“Về chuyện của Triệu Dĩnh, anh có thể kể cho em toàn bộ. Chỉ là chuyện này hơi phức tạp, anh vẫn chưa nghĩ ra nên nói với em thế nào.”
“Không cần đâu. Việc ly hôn, em đã ủy quyền cho luật sư rồi. Có gì thì anh trao đổi trực tiếp với bên đó.”
“Anh không đồng ý. Anh sẽ không ly hôn.”
Tôi không nói thêm lời nào, dứt khoát cúp máy.
Một cảm giác nhẹ nhõm đến lạ len lỏi trong tim.
Ngay lúc đó, tôi nhận được tin nhắn từ chị học cùng trường tiểu học với tôi và Lăng Hạc Kim.
Là một đường link bài viết trên fanpage chính thức của trường.
Tôi nhấn vào xem.
Ngay đầu trang là hình ảnh Lăng Hạc Kim và Triệu Dĩnh đứng hai bên cạnh Kỳ Kỳ, trông chẳng khác nào một gia đình ba người hạnh phúc.
Họ thậm chí còn được đưa lên ảnh bìa.
Thôi thì… người ta đã quang minh chính đại đến vậy, tôi cũng chẳng cần tiếp tục giấu giếm giúp họ làm gì.
Tôi chuyển tiếp bài viết đó vào group gia đình có bố mẹ chồng.
Ngay sau đó, chị học cùng gọi cho tôi bằng cuộc gọi thoại.
“Thư Ngôn, chuyện gì với Hạc Kim và con nhỏ đó vậy? Em bảo nó tránh xa cô ta ra, dây vào cô ta chỉ có xui xẻo!”
Tôi hơi bất ngờ.
“Chị… chị có ý gì vậy?”
Giọng chị ấy hạ thấp xuống, như sợ ai nghe thấy.
“Con nhỏ đó nổi tiếng là tiểu tam có nghề. Tính cách thì thâm hiểm, thủ đoạn. Con bé con kia là do nó sinh khi mới học năm hai. Bố đứa nhỏ là một ông giáo sư ngoài sáu mươi. Khi ông ta chết, nó còn mặt dày đến tìm vợ cả của người ta đòi tiền nữa đấy! Lúc đó Hạc Kim còn cắm đầu trong phòng thí nghiệm, biết gì đâu. Cô ta cố tình tạo tin đồn với Hạc Kim để che giấu mối quan hệ với ông giáo sư. Nói chung, em phải khuyên Hạc Kim tránh xa con người này càng sớm càng tốt.”
Tôi bật cười, nụ cười bất lực đến chua chát.
“Chị à, hay là chị nói thẳng với anh ấy đi. Em và Hạc Kim ly hôn rồi.”
Chị ấy sững người.
“Sao cơ? Chỉ vì con nhỏ Triệu Dĩnh đó sao? Thư Ngôn, đáng gì đâu… Hạc Kim không phải là kiểu người như vậy.”
Tôi không trả lời, chỉ nhẹ nhàng chuyển sang vài câu xã giao, rồi chủ động kết thúc cuộc gọi.
Ít phút sau, bố mẹ chồng xem xong bài đăng trên fanpage trường học, lập tức nổi trận lôi đình.
Cả hai liên tục gửi hàng chục tin nhắn thoại vào nhóm, giọng tức giận đến run.
Hai người đã sống cả đời tử tế, chưa từng nói một lời ác, vậy mà hôm nay lại mắng chửi con trai mình bằng những lời độc địa nhất.
Ngày hôm sau, họ tìm đến thẳng tiệm bánh của Triệu Dĩnh làm ầm lên một trận lớn.
Không những vậy, họ còn thu hồi lại mặt bằng cửa hàng.
Sinh nhật bố chồng trùng với Tết Trung thu năm nay.
Mẹ chồng đã gọi điện dặn dò từ sớm, bảo tôi nhất định phải đưa con trai về dự tiệc.
Họ mơ hồ đoán được rằng giữa tôi và Lăng Hạc Kim có mâu thuẫn, nhưng vẫn chưa biết chuyện ly hôn.
Tôi nghĩ cũng đến lúc nên nói rõ, để họ có sự chuẩn bị về tâm lý.
Trước Trung thu vài hôm, tôi cho chị Lan nghỉ phép.
Tôi tự mình đưa con về “nhà của chúng tôi”.
Vào đúng ngày sinh nhật bố chồng, tôi mang theo món quà đã chuẩn bị sẵn, lái xe chở con đi.
Nửa đường, trời bất ngờ đổ mưa lớn.
Khi Lăng Hạc Kim gọi tới, tôi đang bế con nép dưới một chiếc ô méo mó vì gió quật.
Tôi ôm chặt con vào lòng, toàn thân ướt sũng, váy áo và tóc tai đều dính nước mưa.
Vừa thảm hại, vừa lạnh buốt.
“Thư Ngôn, em và Huyễn Huyễn đang ở đâu? Mưa to thế này, em không lái xe đấy chứ?”
Tôi kẹp điện thoại vào vai, cố gắng trả lời rõ ràng.
“Có lái. Vừa bị va quệt nhẹ.”
“Có nghiêm trọng không? Em và con có sao không?”
“Không sao.”
“Gửi định vị cho anh, anh tới đón.”
“Ừ.”
Tôi gửi vị trí cho anh, chưa đầy mười phút sau anh đã có mặt.
Chỗ tôi đứng cách nhà bố mẹ anh không xa, anh mang theo cả khăn tắm và một bộ quần áo khô.
Vừa lên xe, tôi liền mở túi đồ mẹ bỉm, thay áo quần ướt cho con trước.
Lúc tôi đang lau đầu cho con, điện thoại của anh đổ chuông.
Anh liếc nhìn màn hình, rồi nhanh chóng tắt đi.
Điện thoại lại đổ chuông vài lần nữa. Lăng Hạc Kim nhìn tôi đang bận rộn phía sau, sau đó ấn nút nghe và bật loa ngoài.
“Alô, bác sĩ Lăng, anh đang bận à? Em làm bánh chúc thọ tặng bác trai, không biết anh có tiện qua đón em với Kỳ Kỳ không? Con bé mong anh mãi đấy.”
Lăng Hạc Kim trầm giọng đáp.
“Triệu Dĩnh, tôi nghĩ mình đã nói rất rõ rồi. Giữa chúng ta chỉ là bạn học bình thường, không cần liên lạc quá thân mật như vậy. Số tiền tôi cho cô mượn, cô cứ từ từ trả. Nhưng những dịp như sinh nhật bố tôi hay Tết Trung thu – đó là những ngày đoàn viên, chỉ dành cho người trong gia đình. Cô đừng gọi cho tôi nữa, nếu không có chuyện gì thật sự cần thiết.”
Anh cúp máy, rồi quay sang nhìn tôi, ánh mắt đầy nghiêm túc.
“Thư Ngôn, anh xin lỗi. Anh không ngờ mọi chuyện lại gây tổn thương lớn đến vậy cho em.”
“Trước đây Triệu Dĩnh nói với anh rằng Kỳ Kỳ là con của sư huynh anh. Anh ấy mất trong một tai nạn lúc đang học nghiên cứu sinh. Anh ấy là một người rất tốt, vừa là bạn vừa là thầy, luôn giúp đỡ anh lúc anh mới vào ngành.”
“Cô ấy khóc lóc kể lể, nói mình phải một mình nuôi con nhiều năm. Anh không đành lòng quay lưng. Ví dụ như buổi hoạt động cha mẹ ở trường, lúc đầu anh đã từ chối, nhưng rồi vẫn mềm lòng mà tham gia.”
“Anh thừa nhận, mình không giữ được ranh giới rõ ràng, cũng không để ý đến cảm xúc của em. Là lỗi của anh. Anh thật lòng xin lỗi.”
“Cho đến mấy ngày trước, khi chị học chung tiểu học với chúng ta gọi điện nói rõ mọi chuyện, anh mới biết sự thật. Triệu Dĩnh cố tình tiếp cận anh. Đứa bé kia không phải con của sư huynh anh. Cô ấy chỉ đang lợi dụng anh.”
“Anh đã chấm dứt mọi liên hệ với cô ta rồi. Từ giờ trở đi, giữa anh và cô ấy sẽ không còn bất kỳ quan hệ gì.”
Nói rồi, ngay trước mặt tôi, Lăng Hạc Kim chặn số Triệu Dĩnh.
Tôi chỉ khẽ mỉm cười.
“Không cần giải thích đâu. Không có Triệu Dĩnh, sau này biết đâu còn có Trần Dĩnh hay Chu Dĩnh. Anh cũng biết tính tôi mà — chuyện tôi đã quyết thì sẽ không thay đổi.”
Giọng anh ta khẽ run.
“Thư Ngôn, vì Huyễn Huyễn, em có thể cho anh một cơ hội nữa không? Anh có thể chứng minh cho em thấy, trong lòng anh từ đầu đến cuối chỉ có một mình em. Nếu sau đó em vẫn không tha thứ, anh sẽ ký đơn, ra đi tay trắng cũng không hối tiếc.”
Tôi cúi nhìn con trai trong lòng.
Thằng bé còn quá nhỏ, chưa biết thế nào là cha mẹ, chưa hiểu yêu thương là gì, càng không biết hôm nay người lớn đang nói lời chia ly.
Đã có một khoảnh khắc, tôi muốn tha thứ. Muốn thử lại một lần vì con.
Nhưng tôi không thể vượt qua được chính mình.