Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
119
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
Chính vì từng được anh yêu rất sâu đậm, tôi càng nhận rõ ràng — có một giai đoạn, tình yêu ấy đã từng rời khỏi tôi.
Trong ánh mắt lo lắng, khẩn thiết của Lăng Hạc Kim, tôi nhàng lắc đầu.
“Không. Mọi chuyện nên dừng ở đây. khi ly hôn, anh có đến thăm mỗi tuần đúng như đã thỏa thuận.”
Đôi mắt Lăng Hạc Kim đỏ hoe, cổ họng nghẹn lại. Gương mặt anh đầy vẻ hối hận.
Còn tôi…
thấy nhõm.
Không vì anh đã thay đổi.
là vì… tôi không còn muốn níu giữ .
Anh ấy hiểu rất rõ, tôi không kiểu người dễ quay đầu.
Khi chúng tôi trở lại khu nhà của mẹ chồng, Triệu Dĩnh… xuất hiện.
Cô ta ôm một hộp bánh kem trong lòng, tay dắt Kỳ Kỳ, che tạm bằng một chiếc ô cũ sắp rách. Cả hai người gần như ướt sũng, nhìn là biết đã đứng đợi rất lâu.
Thấy xe của Lăng Hạc Kim tới, Triệu Dĩnh kéo Kỳ Kỳ chạy băng qua vũng nước, chắn ngay đầu xe.
Lăng Hạc Kim hạ kính xuống.
Khi cô ta nhìn thấy tôi con trai đang ngồi ở hàng ghế , nụ cười trên mặt cô lập tức đông cứng.
Cô ta hơi bất ngờ, nhưng cố giữ giọng tự nhiên.
“Cô Kỷ, chẳng chị đi tỉnh khác rồi sao? Sao lại về rồi? Em còn nghe nói… chị với bác sĩ Lăng ly hôn rồi cơ ?”
Tôi nhếch môi, giọng lạnh băng.
“Cô là người ngoài chẳng có liên gì, còn dám mặt dày tự tiện đến. Vậy tôi – mang con trai mình về mừng thọ ông nội – có gì bất thường? Còn , chuyện tôi có ly hôn hay không, liên gì đến cô?”
Lăng Hạc Kim cau chặt mày, nói thẳng không khách sáo.
“Tôi đã nói rõ với cô rồi. Tôi không muốn cô đến đây.”
Nhưng Triệu Dĩnh chưa chịu buông tha.
“Kỳ Kỳ nói là nhớ ông nội… Hôm con bé còn cùng bác học viết thư pháp, hai ông vui vẻ lắm .”
Tôi khẽ cười, giọng đầy châm biếm.
“Hóa ra đến rồi à? Bảo sao hôm nay biết đường đứng ngay cổng đợi.”
Lăng Hạc Kim luống cuống giải thích.
“Không vậy… lúc đó anh còn chưa biết…”
Tôi quay mặt đi, chẳng buồn nghe lời giải thích của anh ta .
Lăng Hạc Kim sa sầm nét mặt, giọng giận dữ.
“Triệu Dĩnh, chuyện cô lừa tôi, tôi đã không muốn truy cứu . Kỳ Kỳ là con ai, trong lòng cô tự biết rõ. Đừng tiếp tục diễn trò, càng đừng đến phá hoại gia đình tôi. Tốt nhất nên biết điều một chút.”
Bầu không khí căng thẳng bỗng phá vỡ bởi tiếng khóc nức nở của Kỳ Kỳ.
Con bé mím môi, nước mắt lã chã, giọng ấm ức.
“Chú Lăng, chú nói luôn bảo vệ mẹ con … thật rất thích chú. Có tại làm gì sai, nên cô Kỷ mới hiểu lầm mẹ không?”
Không ngờ, một đứa bé còn nhỏ thế đã biết diễn vai tội nghiệp rất tròn trịa.
Tôi lạnh lùng nhìn con bé – không một chút xúc động.
Đáng tiếc, những chiêu như thế… tôi đã nhìn thấy quá nhiều rồi.
Nghĩ đến những điều mình từng muốn làm chưa bao giờ làm được, tôi đột nhiên mở miệng:
“Được rồi, mưa lớn thế này, họ lên xe đi. Vào nhà ngồi tạm một lúc cũng được.”
Lăng Hạc Kim quay đầu lại, nhìn tôi bằng ánh mắt không tin nổi. Anh ta định chối Triệu Dĩnh đã nhanh tay mở xe, kéo Kỳ Kỳ chui vào ghế .
Đến nhà mẹ chồng, nhìn thấy tôi con trai, hai ông bà vui mừng khôn xiết, xen lẫn xót xa.
chồng buông tiếng thở dài đầy thương , mẹ chồng trách móc Lăng Hạc Kim mấy câu.
Nhưng khi nhìn thấy Triệu Dĩnh con gái đi phía , sắc mặt cả hai lập tức sầm xuống.
chồng giơ tay tát Lăng Hạc Kim một cú trời giáng, rồi giậm chân mắng lớn.
“Đồ súc sinh! Mày đang làm cái quái gì vậy hả?!”
Mẹ chồng cũng tức giận đẩy hai mẹ con Triệu Dĩnh ra .
“Cút! Cút ngay cho tôi! Nhà chúng tôi đã các người phá chưa đủ hay sao? Còn mặt mũi vác xác đến đây à? Biến!”
Tôi nhàng mỉm cười, giọng bình thản nhưng đầy chủ động.
“Thôi, cứ họ vào.”
Khi hai mẹ con họ bước chân qua , tôi đưa cho mẹ chồng bế vào phòng, dặn kỹ.
“Mẹ, dẫn con vào nghỉ đi, đừng cho thằng bé ra ngoài.”
Đợi phòng đóng lại, tôi quay đầu. Không hề do dự, xắn tay áo lên.
Bốp.
Một cú tát dứt khoát giáng thẳng lên má Triệu Dĩnh.
Tiếng vang giòn tan. Gò má cô ta đỏ bừng, nóng rát.
Không ai nói gì. Không ai ngăn cản. Không ai thấy đáng tiếc.
Triệu Dĩnh không kịp phản ứng hành động bất ngờ của tôi, miệng há ra sững sờ, chưa kịp nói lời nào một cái tát thứ hai đã giáng thẳng lên má.
Gương mặt trắng bệch của cô ta in rõ hai dấu tay đỏ rực.
Kỳ Kỳ sợ hãi òa khóc, nhào tới định đánh tôi.
Nhưng Lăng Hạc Kim nhanh tay giữ lại.
Triệu Dĩnh hoàn hồn, đôi mắt rực lên vẻ căm hận, vơ lấy đồ trên bàn định ném về phía tôi.
Chưa kịp ra tay, cô ta đã chồng đá một cú ngã nhào xuống sàn, rồi đè chặt tại chỗ.
Tôi không nói nhiều, mở hộp bánh kem cô ta mang , úp thẳng lên đầu cô.
Tiện tay quẹt thêm một đường kem dày lên mặt.
Tôi đứng thẳng, nhìn xuống cô ta như đang nhìn một vết bẩn không đáng tồn tại.
“Không giấu gì cô, tôi đã muốn làm thế này lâu rồi.”
Triệu Dĩnh hét lên.
“Kỷ Thư Ngôn, cô dám đánh tôi? Tôi báo cảnh sát! Tôi khiến cô mất việc như tôi, cả đời người ta khinh rẻ!”
chồng không nói không rằng, vung tay tát thẳng vào mặt cô ta thêm một cái.
“Nếu có gan cứ thử đi!”
Tôi quay sang nhìn Kỳ Kỳ, con bé run rẩy ôm mặt, nước mắt lưng tròng.
Tôi nhìn thẳng vào mắt con bé, giọng lạnh như dao.
“Nhìn kỹ đi. Đây là cái kết của người sống giả tạo, tâm địa không tốt. Bây giờ còn nhỏ, còn cơ hội thay đổi. Nhưng nếu cứ tiếp tục học mẹ mình, rồi cũng giống như cô ta thôi.”
Kỳ Kỳ nấc lên từng tiếng, gật đầu trong im lặng.
Tôi biết, con bé đã hiểu.
Còn có thay đổi được hay không… là chuyện của nhận thức, không ai dạy thay được.
Một tháng , tôi Lăng Hạc Kim chính thức hoàn tất thủ tục ly hôn.
Trong bản thỏa thuận, anh ấy có quyền đến thăm con bất kỳ lúc nào.
Vì thế, Lăng Hạc Kim mua lại căn hộ sát vách với nhà tôi, trở hàng xóm cách nhau đúng một bức tường.
cần có thời gian, anh đều đến chơi với con mỗi ngày, chưa từng bỏ lỡ bất kỳ giai đoạn trưởng nào của thằng bé.
Hết thời gian nghỉ thai sản, tôi quay lại trường làm việc như bình thường.
Về phần Kỳ Kỳ, con bé đã chuyển trường.
ra, khi nhằm vào Lăng Hạc Kim, Triệu Dĩnh từng lừa gạt nhiều người khác. Khi thật vạch trần, những nạn nhân đây đã cùng nhau đệ đơn kiện cô ta ra tòa.
Cô ta tuyên án ba năm tù giam.
Kỳ Kỳ đành gửi về quê cho người thân chăm sóc.
Còn tôi, không còn vướng bận gì với chuyện tình giữa mình Lăng Hạc Kim .
Tôi dồn tập trung trở lại với bản thân.
Đăng ký một khóa học Pilates với huấn luyện viên riêng. Mỗi cuối tuần, khi Lăng Hạc Kim rảnh rỗi, anh trông con giúp tôi trong lúc tôi đến lớp.
Thỉnh thoảng, cả ba người chúng tôi cũng ra ngoài cùng nhau — đơn giản là trách nhiệm của những người làm cha mẹ, không hơn.
Lăng Hạc Kim từng nhiều lần dò hỏi, hy vọng có quay lại.
Tôi đều chối.
Ba năm , tôi bắt đầu một mối hệ mới.
Người ấy là đàn em hồi cấp ba của tôi, hiền lành, chân luôn tôn trọng tôi.
Lăng Hạc Kim đã suy sụp một thời gian. Có mấy lần, anh đến gõ nhà tôi lúc nửa đêm, khóc xin lỗi, cầu xin được quay về.
Tôi nhìn anh, thật lòng thông với đau khổ ấy, nhưng cũng có nhàng đáp lại.
“Tình là chuyện không ép buộc. Anh có làm người thân của em, nhưng không còn phù hợp làm người yêu . Anh hiểu chứ? Buông tay đi… tha cho em, cũng là tha cho chính anh.”
Lăng Hạc Kim không còn cố chấp níu kéo chuyện quay lại .
Ngoài thời gian dành cho con, anh dồn toàn bộ tâm huyết vào công việc.
Dưới dẫn dắt của anh, nhóm nghiên cứu đã đạt được những tựu trọng trong lĩnh vực phẫu thuật tim – phổi.
Còn tôi, mối hệ với cậu em khóa dưới cũng không kéo dài như mong đợi.
Yêu nhau hai năm, cuối cùng chọn kết thúc trong bình lặng.
Tối hôm đó, tôi trở về nhà trong tâm trạng nặng trĩu.
Căn nhà im ắng, chưa đi học về lớp năng khiếu.
Gió ban công lướt qua tấm rèm , mang chút se lạnh đầu mùa.
Tôi đứng giữa căn phòng quen thuộc, giác trống trải dâng lên như sóng.
Không còn oán trách. Cũng không hối tiếc.
là… mệt.
Mệt với kỳ vọng, mệt với những điều mình từng cố giữ không còn xứng đáng.
Tôi ngồi xuống sofa, rót cho mình một cốc nước ấm.
Nhìn quanh căn nhà đã thay đổi không ít năm tháng, chợt nhận ra — mình đã đi rất xa, rất lâu, … rất mạnh mẽ.
Lăng Hạc Kim đang đứng trong bếp, xào rau nghêu ngao hát.
Anh đã biết chuyện tôi chia tay.
“♪ Hôm nay là một ngày thật đẹp, điều ước nào cũng … ♪”
Nghe thấy tiếng đóng mạnh, anh ngoái đầu lại, nhìn thấy đôi mắt đỏ hoe của tôi, còn cười được.
“Thấy chưa, mấy trai trẻ ngoài kia có gì hay đâu? Giống tôi đây – biết kiếm tiền, biết nấu cơm, biết dỗ con, mấy người còn sót lại chắc đếm trên đầu ngón tay. Em không cân nhắc lại thật à?”
Vẻ mặt hả hê của anh ta đúng là khiến người ta ngứa mắt.
Tôi giận đến mức vung chiếc giày cao gót trong tay ném thẳng vào người anh ta. Nhưng anh tránh nhanh như chớp.
Tháo tạp dề, anh bước lại gần ngồi xuống bên cạnh tôi, giọng dịu dàng như đang đọc một lời thề trọn đời:
“Thư Ngôn, năm anh hai mươi tuổi đã xác định em là người duy nhất. Anh biết anh từng mất em, nhưng chưa bao giờ bỏ ý định quay về bên em. Em không cần trả lời ngay đâu. Năm năm không đủ, mười năm, hai mươi năm. Dù đến khi chúng ta tóc bạc da mồi, anh cũng chờ.”
Giọng anh rất , rất thật.
Tôi cúi đầu không nói gì, tim cũng không dậy sóng như những ngày xưa cũ. Lặng lẽ… cho đến khi tôi ngửi thấy một mùi khét khét.
Tôi ngẩng lên, nghiêm túc hỏi:
“Anh… có làm cháy nồi rồi không?”
Lăng Hạc Kim giật nảy mình.
“Chết rồi, nồi canh của anh!”
Anh hốt hoảng chạy vào bếp.
Tôi dáng vẻ vội vã đó chọc cười tiếng, nỗi buồn trong lòng cũng như làn khói kia — tan hết vào không trung.
So với chuyện tái hợp, tôi lại thấy… mối hệ hiện tại giữa chúng tôi mới là dễ chịu nhất.
Còn những chuyện khác, hẵng tính.
Biết đâu, rất nhanh thôi, tôi lại yêu một người mới.
-Hết-