Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/1qT7kRGQau

302
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
Vợ tôi… đã ly với tôi.
Tôi chưa từng nghĩ rằng Hứa Thanh Vy đủ dứt khoát để bước ra khỏi cuộc nhân này – rời khỏi tôi mà không hề quay đầu .
Tên cô ấy là Hứa Thanh Vy – một người phụ nữ có khuôn mặt rất giống với mối tình đầu mà tôi từng thầm mến.
Về sau tôi mới – là chị em ruột.
Chỉ là một người như đèn sân khấu rực rỡ, kiêu hãnh trong hào quang – người kia thì dịu dàng, nhỏ bé, lặng lẽ như một đóa hoa dại đường.
Tôi từng gặp Hứa Thanh Vy trong ngày cô ấy gần như vô gia cư, cả người co ro trong gió lạnh.
Tôi chợt nghĩ – nếu người con gái như vậy, chắc chắn rất bình yên.
Thế nên tôi đã cưới cô ấy.
Tôi không để tâm việc bố mẹ cô ấy không dự đám cưới, không quan trọng chuyện cô ấy không có bằng cấp danh giá khác biệt với tôi về cách .
Tôi chỉ nghĩ – có cô ấy cạnh, tôi có tiếp tục thấy bóng của “nữ thần” trong lòng .
Khi Hứa Ngọc Nhi – người chị nổi bật ấy – trở về nước, tôi không che giấu được quan tâm. Tôi đích thân chăm sóc chị ấy, dù trong lòng điều đó là bất công với Hứa Thanh Vy.
Nhưng… tôi từng nghĩ Hứa Thanh Vy dịu dàng như thế, chắc hẳn chịu đựng được tất cả.
khi cô ấy phát hiện ra căn bệnh quái ác, rồi đưa ra quyết định ly – tôi mới nhận ra: hóa ra đã có tình cảm với cô ấy từ lâu rồi.
Chỉ là tôi mù quáng, chưa từng nhận ra.
Khi cô ấy nói muốn được theo cách riêng trong ngày cuối , tôi bỗng hiểu… thậm chí tôi chẳng có tư cách để giữ cô ấy nữa.
Sau khi ly , tôi trong căn nhà cũ – căn nhà từng chất đầy hơi ấm của cô ấy.
Tôi bếp, cái nồi cô ấy dùng – nhớ cô ấy.
Tôi mặc áo sơ mi – nhớ bóng dáng cô ấy từng là lượt cẩn thận từng nếp gấp.
người khác cười – tôi cũng thấy như thấp thoáng ảnh cô ấy.
Rồi một ngày, Hứa Ngọc Nhi gửi tôi một tấm ảnh selfie.
Lúc đó tôi mới bàng hoàng nhận ra – Hứa Ngọc Nhi và Hứa Thanh Vy… không hề giống nhau.
Hóa ra, bấy lâu nay, tôi chỉ đang tự lừa dối người.
Tôi không cần bất kỳ tấm ảnh nào nữa – vì trong đầu tôi, từ đầu cuối… chỉ có bóng Hứa Thanh Vy.
Người con gái dịu dàng, như một làn nước mát, từng lặng lẽ len tim tôi lúc nào không .
Tôi bắt đầu ngày ngày dò từng trang bệnh án của cô ấy, gửi hồ sơ khắp nơi – tìm giáo sư, tìm chuyên gia trong và ngoài nước.
Nhưng tất cả… đã quá muộn.
Cô ấy không cần gì từ tôi nữa – ngoài việc tôi đóng vai trò bác sĩ, xem qua bệnh án, và giữ một khoảng cách cần thiết.
Tôi cô ấy bụng ngày càng lớn, rồi chứng kiến lần chảy máu trong – tim tôi như bị khoét rỗng.
Cô ấy không ăn, tôi nấu cháo rồi ngồi chờ giường, chỉ mong cô ấy uống được một ngụm.
Nhưng cô ấy chỉ lắc đầu, mắt bình thản đáng sợ.
Tôi chứng kiến cô ấy sinh con trong cơn đau tột , suýt mất mạng – tôi không kìm nén được, đã bật khóc thành tiếng.
Và tôi hiểu ra – khi cô ấy yêu tôi, tôi đã không dành nổi một tử tế.
Đó là điều tàn nhẫn mà một người đàn ông có làm với người yêu .
Bây giờ, tôi yêu cô ấy mức mỗi hơi thở đều trở nên khó khăn.
Có lẽ… đây là phạt mà cuộc đời dành tôi.
Ngoại truyện – Hứa Thanh Vy
Người tôi mang nợ nhiều trong cuộc đời này, chính là Tuệ Nhiên – người bạn thân thiết , người duy vẫn luôn tôi tận phút cuối.
Suốt ba năm, cô ấy cạnh tôi, không một lời oán trách, không một lần rời đi.
Vậy mà tôi… vẫn không giữ lời hứa, không cô ấy ngày rụng hết răng, nhau đi nhảy disco như từng mong ước.
Tôi – Hứa Thanh Vy – đã qua đời một buổi chiều mùa thu, khi tôi 31 tuổi.
Lá cây đã ngả màu, hoàng trên bầu trời cũng nhuộm một gam vàng u buồn.
Con trai tôi giờ đã ba tuổi, đã gọi hai tiếng “mẹ” rõ ràng.
Tôi mong rằng, ngày tháng sau này của con – luôn tràn ngập tiếng cười, nắng, và dịu dàng mà mẹ đã từng ao ước được trao.
Dù mẹ không đi con suốt hành trình, nhưng con mãi mãi là điều đẹp đẽ mẹ từng có trên đời này.
Ngoại truyện – Khải Minh
Tôi tên là Khải Minh.
Năm nay tôi bảy tuổi, tháng Chín tới lớp Một.
Mẹ ruột của tôi là Hứa Thanh Vy. người đang dưỡng và yêu thương tôi mỗi ngày, là mẹ – Tuệ Nhiên.
Tôi mẹ Tuệ Nhiên.
Có lần, tôi hỏi mẹ rằng:
“Tại sao con mang , mà không mang của mẹ ruột bố?”
Mẹ ngẫm một lúc rồi xoa đầu tôi, cười bảo:
“Vì Hứa có phần kém may. Thẩm… thì không xứng đáng.”
“Con là đứa trẻ có phúc, nên được theo – của mẹ.”
trường mẫu giáo, từng có bạn trêu chọc tôi rằng tôi không có bố, không có mẹ.
Nhưng tôi – không phải như vậy.
Bố tôi là một bác sĩ giỏi, rất giỏi. Mỗi lần muốn đón tôi, ông đều gọi điện mẹ Tuệ Nhiên xin phép.
Mẹ của tôi thì… đôi khi hơi nóng tính, thường cau có với bố tôi qua điện thoại.
Nhưng mẹ luôn đối xử với tôi bằng cả trái tim. Mẹ là một người rất tốt.
Tôi nghĩ… có là do bố từng làm điều gì đó không đúng, nên mẹ mới không thích ông ấy như trước nữa.
Mỗi năm, một ngày định, bố đưa tôi đi thăm mẹ Hứa Thanh Vy.
Tôi đứng trước tấm ảnh trong bia mộ, chỉ tay và hỏi bố:
“Mẹ đang ngủ đây hả bố?”
Bố gật đầu, rồi nhẹ nhàng xoa đầu tôi:
“Ừ, mẹ đang nghỉ ngơi đây.”
Tôi lôi từ trong cặp ra sticker bông hoa đỏ mà dành dụm được suốt năm học – đó là phần thưởng khi tôi ngoan và làm tốt bài tập.
Tôi dán bông hoa ấy xung quanh ảnh mẹ.
“Bố ơi, mẹ thấy hoa đỏ của con chắc vui lắm nhỉ? Vì con là đứa trẻ ngoan mà, đúng không bố?”
Bố không trả lời ngay.
Tôi ngước lên – thấy mắt bố đỏ hoe, rồi ông ôm chầm lấy tôi, giọng nghẹn ngào:
“Khải Minh à… mẹ con là một người tuyệt vời. Nhưng mẹ không yêu con chỉ vì con ngoan không.”
“Mẹ yêu con – là vì con là con của mẹ. Không điều kiện. Không lý do.”
“Và bố cũng vậy.”
Tôi khẽ gật đầu, rồi ôm bố chặt.
Tôi – dù mẹ không trên đời, nhưng tình yêu của mẹ vẫn quanh tôi, từng ngày, từng giây.
Và tôi luôn là một đứa trẻ ngoan – không phải để được yêu thương…
Mà là để xứng đáng với tình yêu ấy.