Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/1qPyzlATCb

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

Chương 9

9.

Vài ngày sau, máy bay hạ cánh xuống Kinh Châu.

Trong sân bay, bước chân Lương Dục Đình cực kỳ gấp gáp.

Hàng mày hắn nhíu chặt, lắng nghe tin tức truyền đến từ đầu dây bên kia.

“Vừa rồi, bà Lương đã nhờ người bán căn hộ tầng phẳng ở Vịnh Thiển Thủy rồi, giá bán thấp hơn giá thị trường khá nhiều, chắc sẽ nhanh chóng giao dịch xong.”

Ngày hôm đó, Hoài Ngọc từng nói không cần nhà đất, chỉ muốn hắn quy đổi thành tiền mặt, chuyện này hắn đã từ chối.

Nhưng hắn không ngờ, Hoài Ngọc lại trực tiếp bán sạch nhà cửa.

Vịnh Thiển Thủy, là căn hộ cao cấp đầu tiên hắn mua cho Hoài Ngọc.

Ngoài căn nhà tân hôn của hai người ra.

Căn hộ này đối với họ có ý nghĩa vô cùng lớn lao.

Thế mà lúc này, hắn cũng chẳng còn dám tự an ủi mình rằng.

Ít ra, Hoài Ngọc vẫn chưa bán đi nhà tân hôn.

Hắn nghĩ, có lẽ lý do Hoài Ngọc chưa bán chỉ vì căn nhà đó đứng tên cả hai người, thủ tục chuyển nhượng sẽ phức tạp hơn mà thôi.

Hắn nhớ tới hôm qua, Hoài Ngọc đã đồng loạt bán sạch cổ phần cá nhân nắm giữ trong tất cả các công ty, chuyển toàn bộ thành dòng tiền mặt.

Tin tức này khiến hắn bất an đến mức ngồi không yên, sáng sớm đã bắt chuyến bay sớm nhất đến Kinh Châu.

Hắn không biết Hoài Ngọc đang ở đâu, chỉ có thể đánh cược một lần, tới khu nhà công vụ tìm thử.

Trước khi máy bay hạ cánh, nghe được tin Hoài Ngọc bán hết bất động sản ở Cảng Thành, lòng hắn càng thêm cuống cuồng.

Hắn không hề nghi ngờ, với năng lực của Trần Quân Bình, thủ tục phân chia tài sản trong thỏa thuận ly hôn giữa hắn và Hoài Ngọc sẽ nhanh chóng hoàn tất.

Nếu lúc này Hoài Ngọc bán nốt toàn bộ tài sản độc lập còn lại.

Có lẽ, cả đời này hắn cũng chẳng còn cơ hội gặp lại cô.

Hắn nhắm mắt lại, tự trách bản thân.

Hắn thực sự đã sai.

Sai ngay từ khi đặt bút ký vào thỏa thuận ly hôn.

Hắn đã nghĩ rằng, vì Hoài Ngọc không còn thân nhân nào.

Dù ly hôn, cô cũng sẽ không rời khỏi Cảng Thành.

Nhưng giờ đây, Hoài Ngọc không chỉ không có ý định ở lại.

Mà còn dứt khoát như năm đó, quyết liệt rời đi, không chút luyến tiếc.

Năm đó, cô rời Kinh Châu theo hắn đến Cảng Thành, là vì yêu.

Giờ đây, hết yêu rồi, cô cũng có thể thẳng thắn rời đi như vậy.

Hắn hít sâu một hơi, nói:

“Biết rồi, cứ đè chuyện đó xuống đã.”

Bên kia đáp lại một tiếng, rồi cúp máy.

Một tiếng rưỡi sau.

Lương Dục Đình đã tới khu nhà công vụ.

Thời gian dường như ngưng đọng ở nơi này.

Dù bảy năm đã trôi qua, nơi đây vẫn không có gì thay đổi.

Chỉ có hắn và Hoài Ngọc.

Đã đi đến bước đường này.

Giờ nghĩ lại, cũng chẳng còn ý nghĩa gì.

Lương Dục Đình lấy ra cây búa sắt mua ở tiệm ngũ kim dưới khu.

Ra sức đập vào cánh cửa lớn.

Tiếng động lớn vang lên khiến cả tầng trên tầng dưới đều chú ý.

Có người lập tức gọi báo cảnh sát.

Có người thì lén lút liên hệ với Hứa Hoài Ngọc.

Tùy chỉnh
Danh sách chương