Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/10t3CFo17o
302
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
ta đã là tân của hắn, lại có thể giúp được hắn việc gì , lòng ta mừng rỡ không nguôi.
Từng chỗ ta đều vá rất cẩn thận, nơi tay áo còn thêu hai con đom đóm bé xíu.
Kim chỉ đến trời hửng sáng, ta ôm bộ y phục tay ngủ thiếp đi.
cơn mộng mơ hồ, dường có ai ngồi ở mép giường nhìn ta rất lâu.
Hắn không đánh thức ta, chỉ trước rời đi khẽ đắp lại chăn vai, dịu dàng xoa nhẹ ta.
Ta nghe tiếng cửa nhẹ nhàng khép lại, kèm là giọng Từ Phi Mặc dặn dò sau cánh cửa:
“Ngày mai tổ mẫu sẽ đến, ngươi là lâu năm bên cạnh ấy, cũng hiểu rõ tính ấy không dễ chịu.
“Nhớ đỡ cho phu nhân vài câu, đừng để tổ mẫu khó nàng.”
3
Tiểu Huỳnh cô đã mất tích rồi.
Lục Mai hốt hoảng chạy đi báo tin, Từ Phi Mặc thậm chí buồn ngẩng , bực bội ngắt lời nàng:
“Lần lại ầm cái gì? lẽ viện có cây mai trổ , muốn gọi ta tới xem? Hay lại kết được nút mới, muốn ta qua thử?”
“Bảo nàng ta an phận chút, đừng có bịa chuyện nữa. Ta không rảnh chiều trò đùa của nàng ta.”
Dạo Từ Phi Mặc rất bận.
Hắn sắp nhậm chức ở Túc Châu, phải chuẩn bị chu đáo, lo liệu đối đãi quan kẻ dưới.
Nghe đồng môn ngày trước ở Khúc Châu là Từ Phong thân, huynh ấy từng nhiều lần cất nhắc hắn, là ân nhân quý giá đời. Nay huynh ấy đại hỷ, hắn còn phải tự tay chuẩn bị phần lễ mừng thật chu đáo, đích thân đến tận cửa chúc mừng.
Xử lý xong đống công văn bàn, trời đã sẩm tối.
Dùng cơm xong, bếp dọn dẹp sạch sẽ, chỗ ngồi của Tiểu Huỳnh vẫn trống không.
Từ Phi Mặc sa sầm mặt, lạnh lùng hạ lệnh:
“Không ăn thì để đói, cấm không được chừa phần!”
Bọn Lục Mai bị phạt, ai dám hé miệng thêm câu nào.
Nửa đêm gió nổi, gió xuân ngoài trời còn mang chút hàn khí, cành mai ngoài thư phòng khẽ lay.
Từ Phi Mặc đưa tay định đóng cửa sổ, chợt trái mai non dưới tán lá khẽ đong đưa, kết trái từng chùm bé xinh, dễ thương lạ kỳ.
Hắn bỗng nhớ đến thuở còn thơ, từng vì hái cho Tiểu Huỳnh quả mai to nhất cây ngã đến trầy trán chảy máu.
hắn bị thương, mắt Tiểu Huỳnh rưng rưng đầy nước, khiến lòng hắn thắt lại.
ấy hắn sợ , cũng sợ nhìn máu, nhưng càng sợ Tiểu Huỳnh rơi lệ:
“Đừng khóc nữa, Tiểu Huỳnh, không đâu, thật sự không chút nào hết.”
“Ta cố tình ngã , áo rách rồi muội mới có thể vá cho ta, còn thêu cả đom đóm nữa !”
Loại lòng ấy, là từ nào đã biến sự bực bội?
Phải rồi, là từ sau di bỏ thuốc độc vào canh, và Tiểu Huỳnh đã uống thay hắn.
Ban , hắn thương xót, day dứt, ngày nào cũng ở bên nàng, hái đội lên nàng trước, cùng nàng thả diều.
Nhưng thời gian dần trôi qua, Từ Phi Mặc ngày bận rộn.
Hắn phải học hành, phải giao du, mới biết thế gian còn bao cô xinh đẹp tài giỏi hơn nàng, Tiểu Huỳnh không phải là xuất sắc nhất.
Hắn lớn rồi, đến độ trèo cây cũng biết xấu hổ, thả diều cũng bị bạn cười chê.
Còn Tiểu Huỳnh mãi mãi không thể trở nên thông minh, cũng bao trưởng được nữa.
Từ Phi Mặc bỗng nhói nơi lồng ngực, giọng cũng dịu lại:
“Đói suốt chừng ấy thời gian, chắc nàng cũng biết lỗi rồi.”
“Lục Mai, bảo nhà bếp nấu chén canh ngọt mang sang đi.”
Lục Mai lúc ấy mới bật khóc, quỳ sụp xuống đất:
“ nhân tha tội! Tiểu Huỳnh cô đã mất tích từ hôm qua rồi.”
Tất cả đều quỳ rạp xuống đất, đưa mắt nhìn nhau hoang mang.
phải nhân xưa nay vẫn luôn coi thường vị hôn thê ngốc nghếch sao?
Sao mất tích rồi, nhân lại cuống quýt lên muốn lật tung cả ?
Có tiểu đồng tự nhận mình thông minh đoán rằng nhân ầm lên thế là để giữ thể diện, bộ tịch:
“ nhân à, việc là bất đắc dĩ thôi, chúng ta cũng đã cố hết sức rồi. Nhà họ Chúc đâu phải chỉ có mỗi mình Tiểu Huỳnh cô , nay ngài đang thuận buồm xuôi gió quan trường, chắc họ cũng không trách ngài đâu, có còn mong được đổi lấy nữ tử thông minh hơn…”
Tiểu đồng còn chưa dứt lời, n.g.ự.c đã ăn trọn cú đá của Từ Phi Mặc.
Lần tiên nhân giận đến đen mặt.
Có kẻ gan to run rẩy lên tiếng hỏi:
“, lẽ bị bọn buôn bắt đi rồi? Nếu lạc đến mấy chỗ sòng bạc, tửu quán… nước chỗ sâu lắm…”
Từ Phi Mặc biết điều tiểu đồng không dám ra là gì.
Kỹ viện, lâu.
Đúng vậy, chuyện trước kia từng có rồi.
là hai năm trước, hôm ấy hắn đang đợi Từ huynh đến uống rượu thưởng .
Chúc Tiểu Huỳnh nàng đã mười sáu tuổi, hỏi hắn bao sẽ cưới nàng.
“Là phải đợi mười sáu năm, ngươi nhớ nhầm rồi, đồ ngốc.”
nhớ lại, câu ấy quá mức tổn thương.
Tiểu Huỳnh buồn bã ngồi thật lâu bên phiến đá sau vườn.
Sau vườn có lão cải trang bán kẹo, dỗ ngọt rồi dẫn nàng đi.
May Từ huynh phát hiện kịp thời, lúc ấy lão đang kéo Tiểu Huỳnh tới phố .
Hắn chạy đến kéo nàng lại, nhưng Tiểu Huỳnh không nghe, khăng khăng đòi đi ta.
Tối về nhà, hắn nổi trận lôi đình, quát mắng nàng là đồ ngốc, sao lại vừa dại vừa tham ăn thế, bị ta dùng hai viên kẹo là dụ đi mất.