Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/60HumWEo8w
119
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
Tiểu Huỳnh mắt đỏ hoe, hấp tấp biện bạch:
“Không phải, không phải vì tham ăn.
“Là bà ấy , bà ấy có thuốc giúp thông minh, nên ta mới đi theo.”
Nàng cúi , không ngừng lau nước mắt, có lau thế nào không hết:
“Tiểu Huỳnh… Tiểu Huỳnh chỉ muốn trở nên thông minh thôi mà.”
Những Tiểu Huỳnh mất tích, Từ Phi Mặc thường xuyên mộng nàng.
Mộng nàng đưa hắn một chuỗi kết đồng tâm, là nguyện gắn bó cả đời.
Mộng bóng lưng nàng buồn bã ngồi bên phiến đá vườn, và khuôn mặt đẫm nước mắt.
mộng chính mình năm mười hai tuổi, ngã từ cây thanh xuống, đập đến chảy máu.
Tiểu Phi Mặc hỏi hắn:
“Vậy về ? Về Từ Phi Mặc có Chúc Tiểu Huỳnh về nhà không?
“Con của các tên là gì, giống huynh hơn hay giống nàng ấy hơn?”
Từ Phi Mặc giật mình tỉnh giấc, hay trăng đã lên đỉnh .
Ngoài sổ thưa trăng khuyết, tĩnh lặng vô cùng, chỉ tiếng gió lướt cành thanh .
“ nhân! nhân!”
Gia nhân vội vã chạy đến báo tin, Từ Phi Mặc vui mừng không giấu , vẫn cố làm ra vẻ bình tĩnh, ho nhẹ một tiếng:
“Bảo nàng ấy đừng sợ, ta sẽ không mắng nàng ấy đâu.
“Gọi bếp mau làm chút đồ ăn mang .”
“Dạo này gió xuân lạnh, bảo nha hoàn nhóm lò sưởi, đừng để nàng ấy bị lạnh.”
Suy nghĩ giây lát, khóe môi Từ Phi Mặc hơi cong lên:
“ thêm với nàng, ta dẫn nàng đi chọn y phục, định luôn thành .”
Lời dứt, ngoài sổ chợt nổi lên một trận gió, thổi ùa làm hắn bỗng lòng mình nhẹ bẫng, tựa như mây mù tan đi, trăng sáng hiện ra.
Phải rồi, lẽ ra sớm nên nàng rồi.
Phải rồi, Từ Phi Mặc vốn dĩ là muốn Chúc Tiểu Huỳnh làm vợ.
“…Không, không phải chuyện của Tiểu Huỳnh cô nương.”
Gia nhân mặt mũi khó xử:
“Chẳng phải ngài đã đặt lễ vật mừng Từ đại nhân ở Khúc Châu ?”
“ Lý chưởng quầy làm xong, sai đưa tới gấp, bảo ngài xem trước kiểu dáng.”
Chiếc hộp gỗ lim chạm khắc tinh xảo mở ra.
Là một đôi ngọc bội đồng tâm, chất ngọc ấm áp, cầu chúc vợ chồng đồng tâm hiệp lực, ân ái đến trăm năm.
Kèm theo một chiếc khóa vàng nhỏ “trường mệnh bách tuế”, mong họ sớm sinh quý tử, phúc lộc đong đầy.
4
Chỉ cần đê chưa sửa xong, Từ Phi Mặc sẽ chưa thể trở về.
“Hôm y phục nhân vá, nhân cứ lật lật xem hoài, đến nỗi không nỡ mặc đó.”
Nha hoàn Tuyết búi tóc ta cười đùa:
“Đám Triệu đại nhân trêu nhân rằng, có nhân hiền thục như vậy, làm họ động lòng muốn vợ sớm.”
Nghe vậy, lòng ta vui không tả xiết, liền dặn Tuyết chiều nay ra ngoài nhớ mua vải , chỉ đẹp, ta muốn may thêm mấy bộ Từ Phi Mặc.
Đang dở tiểu đồng Tán Mặc tới truyền lời:
“ nhân dạo này để nhân chịu thiệt thòi, hỏi nhân có muốn gì để mặc để dùng không?”
Ta nghĩ ngợi một lúc, rồi chỉ ra phía vườn:
“Không cần gì để mặc để dùng đâu, mấy thứ ấy tốn bạc lắm.
“ vườn trống trơn, trồng một cây thanh là đủ rồi.”
nhớ đến xích đu năm xưa Từ Phi Mặc giận dữ chặt mất, ta cẩn thận thêm:
“Nếu… nếu ta muốn có một cái xích đu.”
“…Ta chỉ ngồi đó thôi, sẽ không làm ồn đâu.”
“…Không không , ta chỉ hỏi thử thôi.”
Từ Phi Mặc khi thành vô cùng, đến chiều liền có đến trồng cây, dựng xích đu.
Ta ngồi bên sổ cắt vải, chợt nghe ngoài sân ồn ào náo loạn.
“ mới vào đã lên mặt rồi ? Vào một đã đòi vải ? chẳng phải sẽ đòi mặc vàng đeo ngọc nữa à?
“Hồi ấy định chê con ta xuất thấp hèn, giờ con ta có tiền đồ rồi vội vã chạy tới gả à!”
Ta buông kim chỉ, ló ra nhìn.
Tuyết đang đỡ một bà lão, đứng bên không ngừng cười làm lành:
“Lão nhân, nhân sự không phải như vậy, vải với chỉ ấy là để…”
“ Tuyết, ngươi câm miệng!”
Bà lão mở miệng, Tuyết lập tức không dám nữa.
Ta đoán đó chính là tổ mẫu của Từ Phi Mặc.
Trước kia luôn ở trang viên dưỡng bệnh, ta chưa từng gặp, ta biết bà là rất .
Bà từng chuẩn bị gói bao lì xì lớn Từ Phi Mặc, đến ta có một phần.
Chỗ tiền ấy đủ ta mua kẹo từ mùng Một đến đèn hoa rằm.
Bà từng đứng ra làm , ra lệnh trưởng bối nhà họ Từ sớm định hôn sự giữa ta và Từ Phi Mặc.
Tổ mẫu rất với Tiểu Huỳnh, Tiểu Huỳnh luôn muốn cảm tạ bà đàng hoàng.
“Nãi nãi!”
Ta vội buông việc trong tay, thiết bước đến nắm lấy tay bà, bị bà hất ra.
“Đừng có giở trò ấy! Trò này có thể gạt tiểu tử nhà ta, với bà già này vô dụng!”
Bà lạnh lùng quay mặt đi, chậm rãi ngồi xuống bên sổ.
Ánh mắt bà quét một vòng, rơi xuống chỗ vải đang cắt dở của ta, cười nhạt:
“ mới vào một , đã nghĩ đến chuyện mặc đẹp dùng sang rồi ?”
“Vâng ạ!” Ta vui vẻ gật , “Không chỉ mặc đẹp, con muốn kết nút đẹp để đeo nữa kìa!”
Phải rồi, ta mong may y phục Từ Phi Mặc, muốn kết nút xinh để hắn đeo kia mà!