Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/4L9gnSyc2i
119
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
Nghe ta nói , tổ mẫu giận nỗi nặng tay đặt mạnh chén trà xuống bàn, chỉ ta:
“Ngươi, ngươi!”
“, làm cho người một bộ luôn nha!” Ta nhanh nhẹn trải vải ra, “Nhưng y phục của người phải đợi một chút, làm xong bộ của Từ đại nhân rồi sẽ làm liền cho người.”
…
Tổ mẫu ngẩn người, mặt hình như hơi xấu hổ:
“Bộ y phục này là làm cho tử kia? Không phải của ngươi?”
Ta gật đầu.
…
“Khụ.” Tổ mẫu làm bộ làm tịch uống một ngụm nước, ánh mắt lại dời về phía vườn sau, hừ nhẹ:
“Là ngươi bảo làm cái vườn sau hả? Ngươi vườn tốn kém nào không? Hao người tốn của, lúc ngự sử dâng sớ thì tử kia cũng tiêu đời!”
“Là dựng đu ở !”
…
“Chỉ là một cái đu?”
“Phải rồi!” Ta gật đầu lia lịa, lại cố lấy hỏi: “Nãi nãi, người có thích đu đu không? có thể đẩy cho người, đẩy nhanh lắm !”
…
Tổ mẫu hình như không thích đu đu, vì đáp lại.
Không thích đu đu …
Vậy còn bắt bướm, đá cầu, trèo cây hái mai thì ?
Nếu… nếu những việc cũng không được, thì để nãi nãi đẩy đu cho cũng được, sẽ bắt bướm cho nãi nãi, hái trái cho nãi nãi.
cúi đầu thật thấp, nhưng ta thấy rõ ràng đang cố nhịn cười.
Có điều tổ mẫu hình như không thích bắt bướm, càng không thích trèo cây.
Bởi vì hít sâu một hơi, hừ lạnh một tiếng rồi tức tối bỏ đi:
“ cửa rồi cũng giống người ngoài, miệng là ‘đại nhân’ này ‘đại nhân’ nọ!
“ có chút đức hạnh nhi nào! Phải gọi là ‘phu quân’!”
Tổ mẫu vừa ra khỏi cửa, ta bất an nhìn sang :
“Nãi nãi giận ta rồi phải không?”
chỉ mỉm cười lắc đầu:
“Phu nhân tay khéo lại hiền, cả lão phu nhân cũng không tìm ra lỗi gì để bắt bẻ.”
Lúc ấy ta mới , tiếp tục làm việc trên tay.
Sau khi đóng cửa lại, nha hoàn ở ngoài cửa rón rén hỏi :
“Không phải nói phu nhân là tài tiếng tăm gần xa ?
“ ta lại thấy phu nhân hình như đầu óc không được minh mẫn lắm, nói nào cũng thấy kỳ kỳ.
“Hồi môn không phải không có, nhưng nhìn phu nhân mấy khi đeo trang sức, y phục cũng thấy vải vóc quý giá.”
Sắc mặt trầm xuống:
“Chủ nhân là người để ngươi bàn luận ?”
“Hơn nữa tính tình lão phu nhân nào ngươi rõ quá rồi đấy. Phu nhân phải đang giả ngốc để ứng phó ?”
“Đừng tưởng ta không , chuyện trồng vườn, chuyện mua vải, là ai đi mách lẻo với lão phu nhân.”
“Họa là từ miệng ra, , ta khuyên ngươi nên thu bớt tâm tư lại đi.”
“Ngươi cũng chủ nhân không nhận thông , cũng không nạp thiếp.”
sa sầm mặt, tuy im lặng nhưng hiển nhiên vẫn không cam .
ta cứ thỉnh thoảng liếc trong , âm thầm ghi nhớ mọi thứ.
Chiều ngày thứ ba, ra ngoài mua chỉ cho ta, liền dẫn theo hai quản sự bước .
Hai rương, bên trong toàn là trân châu bảo thạch, bên dưới còn đè một xấp ngân phiếu dày cộm:
“Nghe nói phu nhân vườn, đây là chút kính ý của mấy quan viên bên dưới dâng lên.
“Chỉ có việc nhỏ phiền phu nhân, nhờ phu nhân thay mặt nói vài lời với Từ đại nhân là được.”
Thường ngày Từ Phi Mặc không cho ta bước chân thư , càng không cho ta nói chuyện với đám quan viên hay thuộc hạ.
nói ta ngốc, sợ ta phá hỏng việc của .
Nhưng giờ ta là phu nhân của , dĩ nhiên khác trước rồi, ta lập tức gật đầu:
“Chuyện gì vậy? Phu quân ta có không?”
Thấy ta gật đầu, khóe môi khẽ nhếch lên.
“Chuyện nhỏ thôi, chỉ là có một nhân ngu ngốc cáo tội chồng mình mưu sát không thành ấy .”
quản sự cười nịnh nọt:
“ nhân có c.h.ế.t đâu, chỉ là bị trúng độc nên câm giọng thôi, lại không có chỗ dựa, làm nên trò trống gì.
“Phu nhân là người thông minh, nhận lấy là xong.”
Chỉ cần nhận lấy số đồ này, thì xem như là người thông minh ?
Nhìn đống ngân phiếu dày cộp ấy, ta nghĩ chừng này chắc mua được rất nhiều chỉ vàng, vải gấm tốt rồi nhỉ.
5
Từ Phong bận rộn mấy ngày chưa về phủ, vốn lo tổ mẫu sẽ không ưa Chúc .
nhưng nghe gia nhân kể lại, tổ mẫu rất hài với , chỉ là khi sai người truyền lời thì ngoài miệng còn tỏ vẻ khó chịu.
Ngày đầu tiên tổ mẫu lên bến, đã càu nhàu không dứt:
“Ta vốn đã ngứa mắt với cái nhà họ Thôi hay trèo cao kia rồi, ngươi mau chóng hưu ta đi.”
ngày thứ tư, nghe nói phu nhân ngày nào cũng tổ mẫu, bám lấy chuyện trò không dứt.
“Phu nhân của ngươi như một sẻ nhỏ, ríu rít không ngừng, ồn ào lắm, ta không để ý tới ta.”
Sang ngày thứ năm, lời truyền từ tổ mẫu tới chậm hẳn.
“…Tay khéo thật.”
ngày thứ sáu, bỗng không còn lời nào nữa.
Từ Phong sai người đi hỏi, tổ mẫu lại đáp:
“Chuyện giữa mẹ chồng dâu, một nam nhân như ngươi thò đầu làm gì?”
Từ Phong chỉ cười bất đắc dĩ, cuối cùng cũng tâm trong .
Gần đây bận việc đê điều, ổn định dân chạy nạn, bức thư cũ cố nhân Từ Phi Mặc gửi từ một tháng trước, vẫn chưa kịp ra xem.
Hôm nay rốt cuộc tranh thủ lúc ăn cơm ra, đang đọc câu hỏi của Từ Phi Mặc:
“Nếu như Phong huynh bị ép cưới một tử mình không yêu, người ấy lại ngu dại khờ khạo, nhưng hôn ước thời thơ ấu không thể vi phạm, vậy huynh sẽ làm nào?”