Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/5VMQ6ZmPXn
119
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
Tôi mừng rơn, ba chân bốn cẳng chạy tới.
“Sao anh ở đây? Không anh bảo bận à?”
Ánh mắt Bùi Luật lạnh như băng.
Nụ cười tôi tắt ngấm.
“Anh sao vậy?”
Ánh mắt thờ ơ Bùi Luật lia phía Tần Phong vừa đi: “Người đó là đứa bé?”
Tôi ngoái nhìn theo.
Mấy câu mà thành luôn ?
Anh không tin thai trong bụng tôi là anh à?
Hôm đó thằng cha sàm sỡ tôi hả?
Tôi bực mình: “Anh bảo là ai là người đó!”
Bùi Luật ghim chặt tôi bằng ánh mắt: “Anh tìm ?
Trần Hạ, định cưới anh ?”
Tôi cứng : “Không liên quan đến anh!”
“Đúng là không liên quan, tôi lo chuyện bao đồng.”
“…”
Bùi Luật hờ hững quay mặt đi, bỏ đi thẳng.
Đi đi!
Tôi quay gót.
đến nhà, mẹ thấy tôi mặt mày cau , hỏi: “Sao thế ?
chuyện với cậu Tần thế ?”
Giận Bùi Luật giận, tôi rõ với mẹ:
“Dạo này đang trồng cây si Bùi Luật, không hẳn là trồng si, chung là thích anh ấy, mẹ đừng giới thiệu ai nữa.”
Mẹ tôi gật : “ thôi vậy, dù sao nó là đứa bé, tiền nữa, tốt.”
Tôi bĩu môi: “ thích anh ấy đâu vì tiền.”
“Mấy đứa trẻ bây giờ yêu đương chỉ cần tình cảm là đủ, đến lúc đẻ ra cả nhà uống nước lã cầm hơi à?”
Mẹ tôi bắt ca bài ca muôn thuở.
Y chang kiểu bà hay cằn nhằn .
Tính mẹ chắc chẳng sửa .
Mẹ tôi lải nhải chuyện đàn bà không đàn ông không xong, lủi thủi vào bếp.
Tôi thấy vậy, lẽo đẽo theo sau hỏi mẹ hôm nay mệt không.
Mẹ tôi đáp: “Ở nhà chả mẹ mấy việc này à? Mệt chứ?
[ – .]
Lát nữa cơm nước xong ăn trước đi, mẹ việc chưa xong.”
“Sao mẹ nấu nướng, tự mà.”
Mẹ tôi liếc xéo tôi một : “ mà ? Thai yếu, nghỉ ngơi khỏe vào, hay là nghỉ việc luôn đi, đằng Bùi Luật chả nuôi nổi .”
“…”
Tôi chịu thua, không cãi mẹ nữa, quay lưng bỏ đi.
Ăn xong, mẹ xuống nhà, tôi cắm mặt vào đống dự án dang dở.
Gần mười một giờ mới lên giường đi ngủ.
Chuông điện thoại bỗng reo lên.
Bùi Luật .
Bên kia dây, giọng Bùi Luật líu ríu, tên tôi liên tục.
Nghe là biết say bí tỉ .
Tôi hỏi đang ở đâu anh ú ớ không .
Mãi sau mới moi địa chỉ, tôi tức tốc chạy đến.
lôi xác anh vào khách sạn.
đồ đáng ghét này, lần thứ hai đấy!
“Hạ Hạ… Hạ Hạ…”
như đêm hôm đó, anh lải nhải tên tôi.
Tôi xin kiếu.
Tôi dám chứ đứa trong bụng tôi không.
Thấy anh vẻ ổn, tôi chuồn.
…
Sáng hôm sau, tôi nhận điện thoại Bùi Luật.
Anh xin lỗi: “Tối qua, là đưa anh khách sạn à? Anh… xin lỗi, anh không chứ?”
Tôi đảo mắt: “Anh không đi, ôm ấp hôn hít , là bé cưng nữa chứ…”
Chuyển ngử bởi team Tuế Tuế
Bùi Luật cắt ngang lời tôi: “Anh không đời thế.”
“Anh không đời , thế tôi đời đào ra thai hả?”
Tôi bật dậy: “Hôm trước ai đè tôi ra giường không tôi hả? Anh chối, không anh tôi từ trên trời rơi xuống chắc?”
Bên kia im bặt.
Tôi nổi cáu: “ đi chứ!”
Bùi Luật im lặng một lúc lâu, hỏi, giọng không thể tin nổi: “Đêm đó chúng … thật sự là anh?”
“…”
Tôi dập máy luôn.
tự đi mà suy đoán đi!