Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/1BAnlRIGgX

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

Chương 1

Chức quan cha ta mua được vốn là một chức vị không có chút dầu mỡ nào, vừa cực khổ vừa bận rộn, ngay cả quan phục rách cũng không kịp vá. Những ngày đầu mới tới kinh thành, ta và mẹ ngày ngày đều ngủ sớm dậy muộn, chỉ mong bớt được một bữa cơm.

Cho đến một ngày kia, có một nhân vật quyền quý đột nhiên tới gõ cửa nhà ta. Nhìn căn phòng sơ xác, chật hẹp, ông ta thiếu chút nữa rơi nước mắt. Ông ta nâng tay ta, xúc động nói: “Triệu đại nhân vì quốc gia tận tụy hết lòng, tuyệt không nên sống cơ cực thế này.”

Sau khi người ấy rời đi, rất nhiều quan sai liền đến, cung kính đón ta và mẹ chuyển tới một tiểu viện thanh nhã xinh đẹp.

Tối hôm đó, cha ôm về một bộ triều phục mới tinh, ngồi dưới ánh đèn vuốt ve mãi không rời tay.

Về sau, cha ta thăng quan tiến chức liên tục, triều phục thay hết bộ này tới bộ khác.

Lại về sau nữa, cả nhà ta chuyển vào ở chính dinh phủ của nhân vật quyền quý năm xưa ấy.

Cha ta dọn sạch mọi dấu vết về người kia, nhưng vẫn dành riêng một bài vị, ngày mồng Một, ngày Rằm đều đích thân đến thắp một nén hương.

Cha ta vào kinh đã bảy năm, ta nay cũng tròn mười bảy. Những năm gần đây, kẻ tới cầu thân nhiều vô kể, suýt nữa giẫm nát cả bậc cửa, nhưng cha ta chẳng nhìn trúng lấy một ai. Ông luôn nói: “Con gái ta là phượng giữa chốn nhân gian, há để phàm phu tục tử xứng đôi vừa lứa sao?”

Chỉ tự ta biết rõ, mình nào phải phượng hoàng chi cả. Ngâm thơ đối từ chẳng biết, hát múa đàn ca chẳng hay. Nếu nói ta có sở trường gì đặc biệt, chẳng qua là giỏi gảy bàn tính, khéo bện cào cào, mà mấy thứ này toàn bị những khuê tú chính danh coi thường ra mặt.

Đôi khi, thấy những tài nữ kia duyên dáng xinh đẹp, ta ngẩn người ngắm mãi không rời. Cha thấy vậy liền an ủi: “Chúng có gì đặc biệt đâu? Tất cả chẳng bằng A Giản nhà ta hoạt bát đáng yêu.”

Ta chẳng cách nào nói cho ông hiểu, rằng ta cũng từng mong bản thân xuất thân trong sạch, làm một nữ tử tao nhã phong lưu. Ta cũng muốn chẳng bị ai coi thường, càng muốn được người kia ngoái nhìn thêm một chút.

Nữ tử nào mà chẳng biết tương tư? Đêm về, ta cũng từng thao thức, thương nhớ một người.

Lại sắp mở thi hội rồi. Con cái nhà quyền quý dường như lúc nào cũng nhàm chán, cách dăm ba bữa lại mở yến hội vui đùa.

Ta luôn là người mà người ta chẳng muốn mời nhưng vẫn phải mời cho đủ lễ. Ta hiểu rõ họ chẳng muốn thấy ta, song lần nào ta cũng đi. Thực lòng ta cũng chẳng hề muốn gặp họ, chỉ là muốn nhìn thấy người ấy một chút mà thôi.

Người ấy chẳng phải lần nào cũng tới, có khi liền mấy lần chẳng thấy bóng dáng đâu, nhưng ta không muốn bỏ lỡ bất kỳ cơ hội nào có thể nhìn thấy chàng.

Ta chẳng có bạn bè gì, bọn họ luôn có một vòng tròn cố định, ta không vào được, cũng chẳng có ý muốn vào.

Tiệc mở rồi, ta vẫn như một bức tượng trang trí, ngồi lặng lẽ một góc, nhìn họ tranh đấu ngấm ngầm. Nhưng lần này lòng ta chẳng hề phiền chán, bởi vì người ấy cũng đến rồi.

Thiếu gia phủ Uy Viễn Hầu tên gọi Lương Khiển, là con trai độc nhất trong nhà, người kinh thành đều gọi chàng một tiếng “Tiểu Hầu gia”.

Người ta hễ đem lòng yêu mến ai đó, luôn sẽ thấy bản thân đầy những khiếm khuyết, chỗ nào cũng không vừa ý. Ta cũng chẳng ngoại lệ, trong lòng có nhiều do dự, không thể giống các cô nương khác ung dung thoải mái chuyện trò với chàng.

Ta hiểu rõ, cho dù ta có tốt đẹp tới đâu, chàng cũng chẳng để mắt nhìn ta thêm một lần. Người như chàng, ắt chỉ nhìn trúng được những bậc nữ tử vạn người mới có một.

Có lẽ đây cũng chính là lý do khiến ta thích chàng; việc biết rõ chẳng thể nào xảy ra, lại càng khiến người ta si mê sâu sắc.

Ta lặng lẽ, không dấu vết mà trộm ngắm chàng, trong lòng thầm vui sướng. Không ai quấy rầy, cũng chẳng ai chú ý đến ta. Nghĩ vậy, ta chợt cảm thấy, chẳng có bạn bè hóa ra lại là một điều may mắn.

Nhưng lần thi hội này, lại xảy ra chút chuyện ngoài ý muốn.

Đề tài thơ lần này là trái cây. Thường ngày sẽ chẳng có ai mời ta làm thơ, nhưng chẳng hiểu sao lần này, tiểu thư nhà họ Hoàng như uống phải rượu giả, bỗng nhiên khiêu khích ta, đòi ta đối thơ với nàng.

Mọi người ở đây đều biết ta vốn không có văn tài gì, chưa từng làm nổi một câu thơ, nên chẳng ai muốn làm khó ta cả.

Ánh mắt mọi người đều đổ dồn về phía ta, khiến ta vô cùng khó xử. Ta còn thấy ngượng thay cho nàng ấy, đường đường một tài nữ, sao lại cố tình nhằm vào ta không chịu buông tha như vậy.

Ta thành thật đáp lại, bụng dạ ta chẳng có bao nhiêu chữ nghĩa, thật sự không biết làm thơ.

Hoàng tiểu thư cười đầy ác ý, nói nàng chưa từng thấy ai dự thi hội mấy năm liền mà ngay cả một câu đối cũng chưa từng viết nổi, e là Triệu tiểu thư khiêm tốn quá mức rồi.

Ta biết rõ Hoàng tiểu thư luôn tìm cách thân cận với Bạch tiểu thư, thiên kim nhà Thượng thư Công Bộ. Bạch tiểu thư thích Tiểu Hầu gia, cũng biết rõ ta thích chàng. Dù nàng không thể hiện ra ngoài, nhưng ta vẫn cảm nhận được nàng ấy rất ghét ta.

Lần này Hoàng tiểu thư cố tình ép ta mất mặt, hoặc là muốn tự khoe tài trước mặt mọi người, hoặc là muốn lấy lòng Bạch tiểu thư. Nhưng dù là vì lý do gì, các nàng đã tính sai một điều: Ta vốn là kẻ chẳng cần giữ thể diện.

Hoàng tiểu thư chẳng buông tha, tiếp tục nói:

“Triệu tiểu thư chẳng lẽ sợ rồi sao?”

Ta nhẹ nhàng xoay xoay chén rượu, bất đắc dĩ cười đáp:

“Làm thơ cũng không phải không được.”

Hoàng tiểu thư nghe vậy, nét mặt hiện lên nụ cười đắc ý.

Ta đứng dậy, chậm rãi đảo mắt một vòng rồi thong thả nói:

“Chỉ là ta không hiểu, Hoàng tiểu thư vốn chẳng phải kiểu người thích gây sự chú ý, cớ gì hôm nay lại nhất định phải làm khó ta?”

Hoàng tiểu thư thoáng sửng sốt, không rõ ý ta, đáp lại:

“Triệu tiểu thư nói vậy là sao? Ta chỉ muốn cùng cô nương so tài thi phú mà thôi.”

Ta khẽ nhướng mày, hỏi:

“Những lần trước đây Hoàng tiểu thư chưa từng tìm ta so tài, cớ sao hôm nay đột nhiên hứng khởi như vậy, chẳng hay hôm nay là ngày đặc biệt gì chăng?”

Nói đến đây, ta nhẹ nhàng liếc mắt về phía Lương Khiển, vờ như vừa chợt hiểu ra điều gì, đưa tay vỗ nhẹ lên trán rồi thong dong buông lời:

“Ôi chao, ta thật sơ suất quá! Thì ra hôm nay Tiểu Hầu gia cũng có mặt. Hoàng tiểu thư ái mộ Tiểu Hầu gia đã lâu, nay người ấy hiếm hoi lắm mới đến dự một lần, hẳn là tiểu thư muốn nhân dịp này làm vài bài thơ thật xuất sắc, lưu lại trong lòng người thương chút ấn tượng sâu sắc đây mà.”

Ta giữa đông người công khai nói Hoàng tiểu thư ái mộ Tiểu Hầu gia. Bất luận việc này thật giả ra sao, bất luận nàng có thừa nhận hay không, thì trong lòng những người đang ngồi đây, chuyện này cũng đã thành sự thật. Với thân phận của nàng, chỉ có thể trở thành trò cười cho thiên hạ; cho dù là Bạch tiểu thư đứng phía sau sai khiến, trong lòng cũng sẽ vì chuyện này mà nảy sinh hiềm khích với nàng ta.

Hoàng tiểu thư không ngờ ta lại dám lôi Tiểu Hầu gia ra làm trò đùa, vừa tức vừa thẹn, sắc mặt đỏ bừng đến tận cổ, lắp ba lắp bắp mắng ta nói năng bậy bạ.

Ta khẽ liếc sang Bạch tiểu thư, thấy sắc mặt nàng ta xanh mét, lòng không khỏi ngầm cười giễu cợt. Nàng ấy tuy cũng có vài phần tâm cơ, nhưng rốt cuộc vẫn là kiểu người coi thể diện còn nặng hơn trời, vẫn còn non nớt lắm.

Ta thong thả cầm lên cây bút, nói:

“Hoàng tiểu thư hà tất phải ngượng ngùng như thế, thật ra ta cũng chỉ mong nàng và Tiểu Hầu gia sớm ngày thành đôi thôi. Hôm nay nếu ta không làm bài thơ này, chẳng hóa ra thành kẻ chẳng biết điều sao? Người quân tử vốn nên giúp người hoàn thành mộng đẹp mà!”

Nói đoạn, ta đặt bút viết xuống:

“Chuối lớn cong cong

Má hồng phơi phới

Kiếm được ý lang

Đông phong vừa tới.”

Ta cao giọng ngâm xong, chung quanh lập tức vang lên một trận cười lớn. Ta cũng bật cười, nói tiếp:

“Ôi chao, thô tục quá, thật thô tục quá, chẳng thể sánh bằng một phần vạn tài hoa của Hoàng tiểu thư, ta nhận thua rồi.”

Nói rồi ta nhẹ nhàng đưa mắt nhìn qua Tiểu Hầu gia đang ngồi ung dung uống trà, thần sắc không hề biến đổi. Ta cười hì hì rời khỏi bữa tiệc.

Một đòn đánh địch tám trăm, tự hại mình một ngàn, chính ta cũng không hiểu rõ bản thân đang vui mừng vì cái gì nữa.

Sau nghĩ lại, tính cách này của ta có lẽ kế thừa từ cha, mặt dày vô sỉ lại không từ thủ đoạn, ngay cả người mình thích cũng có thể lôi ra làm lá chắn. Ta bỗng thấy hổ thẹn, ngay đến việc đơn thuần yêu thích một người, ta cũng chẳng làm được tử tế.

Từ đó về sau, ta không còn tới tham gia bất cứ yến tiệc nào nữa, cũng không muốn gặp lại Tiểu Hầu gia.

Ta càng ngày càng sợ lạnh. Rõ ràng trung thu mới vừa qua, kinh thành lại như đã vào giữa đông, gió rét thấu xương. Ta đang ngồi trong nhà nhìn mẹ may cho mình chiếc áo bông, cha bỗng vui vẻ tiến vào, nói rằng:

“A Giản à, cha vừa giúp con định xong một mối hôn sự tốt đẹp rồi đấy!”

Ta có chút tức giận, cha còn chưa hỏi ta một lời đã muốn đem ta gả đi rồi.

Cha ta làm bộ làm tịch vuốt râu, chậm rãi nói:

“Ôi chao, vậy thì đáng tiếc quá! Uy Viễn Hầu phủ Tiểu Hầu gia uy phong lẫm liệt, ngọc thụ lâm phong, ta còn tưởng A Giản nhà ta sẽ thích, vậy thôi, thôi vậy, hủy đi hủy đi!”

Một hơi nóng lập tức xông thẳng lên đầu ta, ta vội túm lấy ông hỏi có thật không. Cha ta cười híp mắt, đáp:

“A Giản thích ai, chẳng lẽ cha cha lại không biết?”

Ta chưa bao giờ dám mơ tưởng rằng có một ngày mình sẽ thực sự được gả cho chàng. Chuyện hoang đường nhất ta từng nghĩ, cũng chỉ là có một ngày chàng sẽ nhìn ta thêm một cái, gọi ta một tiếng “Triệu cô nương” mà thôi.

Ngọn lửa nhỏ đã sớm bị ta dập tắt, lúc này lại một lần nữa bùng lên.

Tùy chỉnh
Danh sách chương