Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/qXRoD2C4O

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

Chương 8

8

Tôi bước nhanh về vị trí làm việc của mình.

Những chuyện xảy ra sau đó là do đồng nghiệp kể lại.

Tống Chi Thành và Lâm Phương làm ầm lên ở cổng nhà máy, cuối cùng cũng phải chấp nhận sự thật: chỉ có Lâm Phương được vào làm việc.

Muốn vào nhà máy vẫn cần phải qua kiểm tra cơ bản.

Kiếp trước, Lâm Phương có Tống Chi Thành giúp đỡ nên mới miễn cưỡng vượt qua.

Kiếp này, cô ta phải tự mình xử lý một số sổ sách đơn giản.

Tuy có chút nền tảng, nhưng do bỏ bê quá lâu nên tính toán hoàn toàn sai.

Giám đốc lắc đầu, hồ sơ của cô ta bị đánh trượt toàn bộ.

Tôi biết Tống Chi Thành sẽ không bỏ qua dễ dàng.

Quả nhiên, vừa tan ca bước ra khỏi nhà máy, tôi liền bị anh ta chặn lại.

Tống Chi Thành chẳng còn vẻ kiêu ngạo buổi sáng, mặt mày tiều tụy, giọng cũng đầy giận dữ:

“Thục Tình, em nộp đơn chuyển nhượng công việc là điền tên anh sao?”

Tôi làm ra vẻ vô tội:

“Là anh bảo anh thương chị dâu, muốn nhường cho họ mà. Chẳng lẽ bây giờ lại hối hận à?”

Tống Chi Thành cáu kỉnh vò tóc:

“Anh không có ý đó.”

“Vậy anh có ý gì?

Công việc mà tôi cực khổ thi đậu, lại phải nhường đi à?

Anh nói chị dâu khổ, thì tự anh mà bù đắp cho người ta, liên quan gì đến tôi?”

“Nhưng anh chỉ muốn em ở quê hưởng phúc thôi mà.”

“Nếu là hưởng phúc thật, sao hai người không tự giữ lấy, chẳng lẽ không thích à?”

Tống Chi Thành cúi đầu, bất lực.

Có lẽ anh ta cũng hiểu chuyện đã thành rồi, không thể cứu vãn được nữa.

Anh ta trầm ngâm một lúc, như sực nhớ ra điều gì:

“Thục Tình, chuyện chuyển nhượng em không đồng ý thì thôi.

Nhưng Thiến Thiến là huyết mạch duy nhất của anh cả, chúng ta không thể làm chậm trễ việc học của con bé.

Chị dâu vì chuyện này mà ăn không nổi cơm rồi.

Hay là cho Thiến Thiến nhập khẩu vào sổ em, để nó được học trường con em nhà máy.

Còn Tiểu Như, anh đưa về quê. Anh là ba ruột, tuyệt đối sẽ không để con bé chịu thiệt.”

Tôi trợn tròn mắt nhìn Tống Chi Thành, không thể tin nổi.

Anh ta lấy đâu ra mặt mũi, chỉ vài câu đã muốn hủy hoại tương lai của con gái tôi?

Tôi tức đến toàn thân run rẩy.

Đúng lúc đó, Tiểu Như từ khúc quanh đi ra.

Tôi đi làm thì con bé ở ký túc xá chờ tôi, thỉnh thoảng cũng chạy ra đón.

Tống Chi Thành thấy Tiểu Như, mắt lập tức sáng rỡ.

“Con gái ngoan, con chịu theo ba về quê chứ?

Thiến Thiến mất ba rồi, rất đáng thương.

Để con bé ở lại thành phố với mẹ con, có được không?”

Tiểu Như nghiêng đầu nói:

“Con cũng không có ba mà. Con cũng là một đứa trẻ đáng thương. Ai thương con?”

Tôi lén giơ ngón tay cái về phía con gái.

Tống Chi Thành sững người, rồi tức tối quay sang quát tôi:

“Cô dạy con kiểu gì vậy? Tôi vẫn đang sống khỏe mạnh đấy thôi!”

Con gái tôi đâu nói sai.

Có những người còn sống, nhưng họ đã c/h/ế/t từ lâu rồi.

Tùy chỉnh
Danh sách chương