Ngày bị phát hiện là thiếu gia giả của hào môn do ôm nhầm con, bố tôi ôm lấy mẹ tôi vừa khóc vừa gào như chết đi sống lại.
“Vợ ơi, anh không phải là đại thiếu gia nhà họ Giang nữa rồi, giá trị lớn nhất của anh đối với em cũng không còn, em có còn cần anh nữa không?”
Mẹ tôi thản nhiên gắp miếng cá đã gỡ hết xương bỏ vào bát tôi,
vẻ mặt vững như núi.
Bố tôi tiếp tục gào lên: “Hu hu hu — anh mặc kệ, chúng ta đã kết hôn bảy năm rồi, anh giặt đồ nấu cơm chăm con cho em, em không được phép không cần anh!”
Mẹ tôi không thèm để ý.
Bố tôi sốt ruột: “Khâu Cửu Chiêu, em nói gì đi chứ!”
Mẹ tôi đưa cho ông cốc nước: “Khóc lâu thế rồi, uống chút nước cho đỡ khàn giọng.”
Bố tôi đột nhiên im bặt, bình tĩnh đến đáng sợ: “Khâu Cửu Chiêu, em không có tim.”
Tôi cứ tưởng cuộc hôn nhân thương mại không tình cảm của họ cuối cùng cũng đi đến hồi kết.
Ai ngờ nhiều năm sau, hai người lại cùng tổ chức lễ kỷ niệm đám cưới vàng trên du thuyền, còn hứa hẹn kiếp sau tiếp tục bên nhau.