Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/6fYNUXiHw8

119

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

Chương 2

5.

Năm thứ hai sau khi loạn lạc được bình định, xuân hoa nở khắp kinh thành.

Vương của Anh Vương… à không, nay đã là …đang dẫn theo một đoàn phu nhân thư danh môn quý tộc dạo ngắm hoa trong phủ .

Giữa đám đông, các phu nhân thư thì thầm to nhỏ, lời nào cũng đầy ngưỡng mộ: “ họ Thôi thật có phúc, con gái vừa làm Vương chưa bao lâu, phu đã được lập làm .”

“Chẳng nàng ấy liều , bất chấp sống chết mang mật chỉ đến chỗ Anh Vương trấn thủ hay sao? Nếu không có Thôi cô nương năm ấy, làm sao Anh Vương kịp thời kéo phò giá, dẹp loạn, rồi mới được phong làm ?”

“Nếu không có nàng, e là chúng ta đã chết dưới lưỡi dao của phản rồi. Nàng làm , ta tâm phục khẩu phục!”

đi phía trước, khoé môi khẽ nhếch .

Nàng vờ không nghe thấy những lời tán tụng ấy, quay đầu lại dịu dàng nói: “Phía trước là vườn mẫu đơn. Ta đã sai người chuẩn trà điểm tâm, chư vị có ngồi nghỉ đôi chút, vừa ngắm hoa vừa dùng trà.”

Nụ của nàng tựa gió xuân lướt qua mặt, khiến dung nhan nàng càng thêm rạng rỡ, tươi đẹp ánh nắng đầu xuân.

Các phu nhân thư cũng không kìm được, đều nở nụ theo nàng.

Ta lặng lẽ đi phía đoàn, cúi đầu không nói một lời.

Bên tai, có vài tiếng giễu cợt khe khẽ vang lên: “Đại thư họ Thôi sao lại kia?”

“Còn sao nữa? Thấy đường ngày trước chẳng bằng , nay lại cao quý vạn phần, lòng dạ tất nhiên khó chịu rồi.”

“Trách ai đây? Năm xưa ham sống sợ chết, nay lại hâm mộ người ta vinh hoa phú quý, trên đời sao có chuyện tốt đều rơi vào đầu một người được?”

“Lão Thôi thượng thư… haiz, người cũng đã mất, ta không nên nhiều lời. Khi xưa ông ta không nỡ để nữ nhi đi mạo hiểm, giờ chỉ có trơ nhìn phú quý tuột khỏi tay. Dưới suối vàng, ông ta liệu có hối hận?”

“Đây là số mệnh. Có người toan tính cả đời, cùng không cãi nổi trời. Làm người nên giữ lòng thiện lương thì hơn.”

Nghe họ mỉa mai phụ thân, ta siết chặt khăn tay trong lòng bàn tay, suýt chút nữa không kiềm được mà phản bác lại.

Nhưng nay ta đã không còn là đại thư Thượng thư phủ, chỉ là kẻ ở dưới mái hiên người khác.

Bài học trước kia dạy ta hiểu, tranh luận với bọn họ chỉ rước thêm nhục nhã, chẳng ích .

Ta ngẩng đầu nhìn phía trước, Thôi Ngọc Dung đang mỉm rạng rỡ trong gió xuân.

Đúng lúc ấy, ánh nàng ta cũng nhìn sang, đối diện với ta.

Nàng khẽ cong môi, nụ thâm ý không rõ, rồi nâng chén trà trong tay, hướng phía ta khẽ giơ lên.

6.

Kỳ thực, ta cũng chẳng rõ khi ấy rốt cuộc đã xảy ra chuyện .

Chỉ nhớ bản thân ngất xỉu bên ngoài thành Anh Vương đóng , đến khi tỉnh lại thì khắp thành đều truyền tin: Anh Vương đã nhận được mật chỉ, đang gấp rút chỉnh đốn đội, chuẩn xuất chinh!

Ta đoán , có người đã lấy mật chỉ trong người ta khi ta hôn mê.

Nhưng cũng may, mật chỉ cùng tới được tay Anh Vương.

Ta âm thầm thở phào, bất luận là ai đưa thư đi, nhiệm vụ cũng đã hoàn thành.

Ta lượn quanh phủ Anh Vương vài ngày, mong có tự hỏi rõ ngọn ngành.

nhưng chỉ xem dân lưu lạc mà xua đuổi.

Khi ấy, lòng ta đau đáu lo cho phụ mẫu huynh trưởng, nghĩ lưu lại đó cũng vô ích, đành vội vã quay kinh thành.

Khi ấy ta không cần cải trang nữa, bởi đã tiều tụy đến độ chẳng khác nào dân chạy nạn, dễ dàng lẩn vào kinh thành dù phòng nghiêm ngặt.

Thượng thư phủ sớm đã hoá thành tro bụi, ta chỉ lượm lại được mấy khúc xương tàn cháy đen.

Ôm lấy chúng, ta gào khóc đến tan nát cõi lòng.

Phụ thân, mẫu thân, ca ca… không bao giờ trở nữa.

Vài ngày sau, của Anh Vương nhanh chóng tiến vào kinh thành, giao chiến kịch liệt với phản .

cùng đại thắng, giải cứu Thánh thượng giam trong cung.

Kinh thành khắp đều dâng tràn tiếng ngợi ca.

Thánh thượng thân chinh ra ngoài cổng thành, đón Anh Vương người khải hoàn tiến kinh.

Khi ấy, ta mới nhìn thấy nữ đứng sánh vai cùng Anh Vương trên xe ngựa, được vạn dân ngưỡng vọng… lại là đường của ta – Thôi Ngọc Dung.

Lúc đó kinh thành đã truyền khắp : Thôi Ngọc Dung không màng nguy hiểm, liều vượt đường xa mang mật chỉ đến tay Anh Vương.

Thánh thượng có bình an vô sự, phần lớn công lao là của nàng.

Anh Vương lại càng tán thưởng sự dũng cảm của nàng, say mê nhân phẩm nàng.

nên vào ngày loạn lạc được bình định, Thánh thượng đích thân ban chỉ, sắc phong Thôi Ngọc Dung làm của Anh Vương, gả vào vương phủ.

Ta đến phủ tìm nàng lý luận, nhưng vừa bước vào cửa, nàng đã ôm lấy ta khóc nức nở: “Đường tỷ, tỷ còn sống sao? Tốt quá rồi… cùng cũng có yên lòng báo tin cho phụ dưới suối vàng.”

7.

Phụ thân ta xuất thân khoa cử, năm ấy thi đình đỗ đầu bảng, được lão Thượng thư để

Sau đó, mẫu thân liền được gả cho người.

Phụ thân ta vào tài học uyên thâm sự nâng đỡ của nhạc phụ, mà một đường thăng tiến, quan lộ hanh thông.

vào thời điểm ấy, thúc phụ dắt cả lên kinh, tìm đến phụ thân nương .

Phụ thân là người trực, chưa từng dùng quyền mưu cầu tư lợi.

Thúc phụ bao phen mở miệng, muốn phụ thân tìm cho đường huynh một chức quan nho nhỏ, nhưng phụ thân đều khuyên làm quan dựa vào thực học, khuyến khích đường ca dùi mài kinh sử, thi cử ra làm quan.

Phụ thân còn đưa đường huynh vào tư thục tốt nhất, đích thân giám sát học hành, thường xuyên giúp đỡ thúc phụ tiền bạc lương thực.

Chỉ tiếc… đường huynh không là người có căn cốt, thi đi thi lại mấy năm trượt, cùng chỉ có dựa vào danh tiếng phụ thân mà làm một chức lại trong nha môn.

Cả thúc phụ cũng đành sống dựa vào Thượng thư phủ mà qua ngày.

Khi ấy, Thôi Ngọc Dung thường xuyên tới phủ chơi, đối với mẫu thân ta đều rất cung kính, lễ độ, luôn giữ ý giữ tứ.

Nàng hay nhìn gian phòng của ta, áo xiêm châu ngọc, cùng những tỳ nữ sai khiến trong phủ, ánh đầy ngưỡng mộ mà nói: “Đường tỷ thật có phúc. Nếu phụ thân cũng lợi hại phụ thì tốt biết mấy.”

Khi ấy, ta còn ngây thơ, mà đáp: “Có đâu. Phụ thân ta nói chúng ta cùng họ Thôi, của ta cũng là của , thích cái cứ cầm đi.”

nhưng mẫu thân lại dặn ta giữ khoảng cách với Thôi Ngọc Dung, nàng không hạng tâm tư đơn giản.

Ta không hiểu.

Mẫu thân xuất thân từ danh môn vọng tộc, tâm cơ sâu xa, lời nói quanh co, chuyện nàng nhìn thấu, ta chưa từng hiểu nổi.

nên ta đem lời mẫu thân nói quẳng ra sau đầu.

Cho đến một ngày, khi nàng trước mặt bao người ôm lấy ta, vừa khóc vừa kể : phụ thân ta khi lâm nguy đã giao ta cho thúc phụ chăm sóc, còn sai nàng lên đường mang mật chỉ.

Khi ấy, ta mới hiểu… nhãn lực nhìn người của mẫu thân, vượt xa ta gấp bội.

8.

Thánh thượng muốn khen thưởng Thôi Ngọc Dung, liền truyền chỉ triệu nàng nhập cung tra hỏi.

Nàng lại kéo ta đi cùng.

“Thượng thư Thôi thị quả thật là trung thần,” Thánh thượng cảm khái nói, “gày ấy tình hiểm nguy, trẫm phó thác cho ông ấy, ông liền bất chấp nguy nan, lập tức nhận lệnh. Chỉ tiếc, vì nước mà bỏ , khiến trẫm đau lòng khôn xiết.”

Thánh thượng nhìn chúng ta, ánh đầy cảm khái.

Lòng ta quặn đau, định mở miệng đáp lời, nhưng Thôi Ngọc Dung đã nhanh hơn ta một bước.

“Đúng vậy,” nàng nói, “ngày ấy phụ đem mật chỉ giao cho thần nữ, thần nữ liền thề dù có chết cũng hoàn thành mệnh lệnh, không phụ lòng phụ cùng Thánh thượng.”

Thánh thượng nghe xong, ánh đầy khâm phục cảm động, lại chợt nghĩ đến điều , liền nhìn ta hỏi: “Trẫm còn tưởng… Thôi Thượng thư sẽ phái con gái đi, cớ sao cùng lại là ngươi?”

Thôi Ngọc Dung thoáng liếc ta, giọng dịu dàng: “Việc này thần nữ cũng chẳng rõ. Khi ấy tình hình rối ren, thần nữ chỉ làm theo lời dặn của phụ. Chỉ nhớ loáng thoáng thấy đường tỷ tiến vào mật đạo, còn phụ thì phụ thân thần nữ chăm sóc đường tỷ.”

Nói xong, nàng nắm lấy tay ta, vẻ mặt tràn đầy vui mừng cảm kích: “May mà đường tỷ vô sự. Ngày nhập thành, phụ thân nói không thấy tỷ đâu, thần nữ đã sợ đến hồn phách tán. Nếu tỷ có mệnh hệ nào… thần nữ thật chẳng biết đối diện sao với phụ chín suối.”

Thánh thượng gật đầu, than : “Ngươi đã tự lo chưa xong, còn nhớ tới đường tỷ, quả thật là đứa trẻ trung hậu hiền lương.”

Ngài lại liếc ta, giọng buồn bã: “Thôi Thượng thư… haiz, cũng là lòng người thường tình. Một trung liệt, cũng nên để lại hậu nhân nối dõi.”

Bàn tay ta run rẩy trong tay nàng, lạnh lẽo băng.

Mơ hồ trong khoảnh khắc ấy, ta đã hiểu vì sao nàng nhất định muốn ta cùng vào cung hôm nay.

Dẫu cho có đứng trước Thánh nhan, ta chẳng làm được .

Ta há miệng định nói, nhưng trước lại hiện lên cảnh tượng ngày ấy trong phủ Anh Vương… khi ta nàng đẩy đến đường cùng, miệng cứng lưỡi cứng, trăm lời vô ích.

Tùy chỉnh
Danh sách chương