Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/9fAnKCZL1C
119
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
04
Động tác của người phụ nữ không hề dịu dàng, thậm chí có thô bạo.
Tôi cắn răng cố chịu đau, nhưng cơ thể vẫn vô thức run lên vài cái.
“Lại cha mẹ đánh à? Lần này là vì lý do gì?”
“Tự cháu… không cẩn thận ngã.”
Đôi tay đang bôi thuốc của bà dừng lại, bà khẽ cười khẩy.
“Hơ, giỏi thật, còn có thể tự ngã vào roi ? Ngã đến mức người chẳng còn mấy chỗ lành lặn.”
Bà tặc lưỡi, tôi cúi gằm mặt, không dám gì.
Bôi thuốc xong, bà ném cho tôi một bộ quần áo tinh để mặc, quần áo lại khít một cách kỳ lạ.
mũi tôi cay xè, suýt nữa nước rơi xuống.
Từ bà ngoại mất năm tôi sáu tuổi, ông ngoại đưa tôi về nhà bố mẹ, tôi từng được ai mua cho quần áo nữa.
Bình thường tôi chỉ mặc lại đồ chị và em bỏ đi.
Người phụ nữ không tiếp tục đề tài rồi, mười phút sau bà bưng đến một bát , bên còn có hai quả trứng rán vàng ruộm.
Tôi nhìn bát nóng hổi mặt, gần như không rời đi được, nước miếng tiết ồ ạt.
“Tôi cho thêm một cơ hội, mấy vết thương này là thế nào? Nhớ , tôi không thích những đứa trẻ dối.”
“Ăn trộm.”
Tôi “phịch” một tiếng quỳ xuống mặt bà, tôi biết vết thương người mình không thể lừa được bà.
Người phụ nữ thô bạo kéo tôi đứng dậy.
“Động tí là quỳ, còn có cốt khí nào không hả? đi, ăn trộm cái gì?”
“Một cái bánh ở nhà.”
“Vì lại ăn trộm?”
“Đói quá…”
Tôi l.i.ế.m đôi môi khô nứt, đã hai ngày rồi tôi được hạt cơm nào, thực sự đói.
Cái bánh tối tôi lén trong bếp, đã phát hiện, cuối cùng chẳng được ăn.
Mẹ tôi còn chân giẫm lên, rồi ấn mạnh mấy cái.
“Hơ! một cái bánh tính là ăn trộm à?”
xong với vẻ hờ hững, bà đưa tay chỉ vào bát , hiệu tôi đi ăn, rồi không quan tâm đến tôi nữa.
05
Tôi ăn sạch bát đó, đặt bát xuống, người phụ nữ không hỏi tôi đã no , chỉ nhàn nhạt liếc tôi một cái, rồi chỉ vào vết sẹo mặt mình.
“ không tôi ?”
Tôi không do dự, nhỏ giọng đáp một câu.
“Không .”
Từ lúc vào nhà đến , tuy bà luôn giữ vẻ mặt lạnh lùng, nhưng bà là người duy nhất kể từ tôi mất đi sự che chở của ông bà ngoại, đã cho tôi mặc quần áo , bôi thuốc cho tôi.
Tối , tôi cầu cứu khắp nơi không được, bà không chỉ cho tôi vào nhà mà còn nấu cho tôi một bát .
tôi có thể bà được?
Trong tôi, bà không phải kẻ xấu, mà là Bồ Tát .
Tôi nhìn chằm chằm vào vết sẹo mặt bà lâu, rồi cẩn thận hỏi.
“Có đau không?”
“Liên quan gì đến ! Cút đi ngủ.”
Trong bà thoáng hiện lên một tia kinh ngạc, giây tiếp theo lại nổi giận xấu hổ.
Nhưng tiếng “cút” ấy khiến tôi cảm thấy vô cùng thân thiết.
Tôi và bà từng có một lần tiếp xúc, có lẽ bà không nhớ tôi, nhưng tôi thì nhớ rõ.
Nửa tháng , mẹ tôi đưa cho tôi năm đồng để đi mua lợn, đến sạp bán của bà, tôi phát hiện số tiền vẫn cầm trong tay đã biến mất.
Tôi ngồi xổm sạp của bà khóc òa, rằng về nhà đánh một trận nhừ tử.
Xung quanh mọi người xì xào bàn tán, bà cau có nhét miếng đã cân sẵn vào tay tôi.
“Khóc cái gì mà khóc? Hôm coi như tôi xui, này cầm đi, cút!”
Dù bà hung dữ với tôi, nhưng bà là một trong số ít những người ở thị trấn này từng tỏ thiện ý với tôi.
Tôi ngủ ở căn phòng bên cạnh, mãi vẫn không dám tin tất cả những gì mình có bây là thật.
Tối bát đó tuy chỉ đủ nửa bụng, nhưng tôi không dám , bà cho rằng tôi ăn nhiều.
Dù vậy, tôi đã cảm thấy mãn nguyện.
Phòng không lớn, nhưng chăn mềm dày.
So với căn phòng ở nhà được cải tạo từ nhà vệ sinh công cộng, giường cứng và chăn mỏng, thì tốt hơn không biết nhiêu lần.
Tôi thậm chí còn bắt đầu mong chờ, sau này bà tìm cho tôi một ngôi nhà .
06
Ở đây, tôi suốt một tuần, bà đối xử với tôi luôn dửng dưng, lạnh nhạt, bảo tôi gọi bà là “Dì Phương”.
Bà không nhắc gì đến chuyện mua người, tôi tuy sốt ruột nhưng không dám hỏi.
Trong lòng tôi đôi nảy sinh một tham lam, mong rằng bà mãi không đuổi tôi đi.
Nhưng tính toán của con người bằng được ý trời.
Vài ngày sau, bố mẹ tôi mang theo một cuộn dây thừng, khí thế hầm hầm tìm đến tận cửa.
Chị mười một tuổi Chu Ngọc Châu và em sáu tuổi Chu Ngọc Bảo, mỗi người cầm một cây roi, đứng sau lưng bố mẹ tôi.
Dì Phương ngoài, trong nhà chỉ còn một mình tôi.
Nhìn thấy mấy người đột nhiên xuất hiện mặt, tôi run rẩy toàn thân, quay người bỏ chạy vào trong nhà.
Tôi chỉ biết rằng, hôm nếu bắt về, mấy người trong cái nhà này nhất định đánh c.h.ế.t tôi.
Tôi kịp chạy được mấy bước thì mẹ đã đuổi kịp.
Bà ta hung hăng túm tóc tôi, lôi xềnh xệch tôi ngoài.
“Cánh cứng rồi hả? Còn chạy? Mày chạy thử cho tao xem!”
Khuôn mặt mẹ tôi u ám, giơ tay tát liên tiếp mấy cái, lực mạnh đến mức tai tôi ù đi.
Cô em Chu Ngọc Bảo, cao hơn tôi cả cái đầu, ngạo mạn vung roi vun vút.
“Bố mẹ, mau đưa con ch.ó nô tài này về, con muốn cưỡi ngựa lớn.”
Chị Chu Ngọc Châu bước tới túm tôi, mạnh tay véo chặt vào cánh tay tôi.
Chị ta ghé sát tai tôi, giọng đầy ác ý.
“Hôm mày c.h.ế.t chắc rồi!”
“Đồ mất mặt! Trói nó lại lôi về!”
Người cha vẫn đứng bên cạnh nãy không , đẩy gọng kính, rồi ném cuộn dây thừng trong tay cho mẹ tôi, trong đầy vẻ ghét bỏ.
Ngày mỗi lần cha tôi tay, quan tâm đến việc tôi hay chết.
được đến bây hoàn toàn là nhờ mạng tôi lớn.
Tim tôi rơi xuống đáy vực, không kìm được mà bật khóc nức nở.