Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/8zvG0FGtc0

119

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

3

07

Mẹ tôi thoăn thoắt trói chặt tôi lại trong vài động tác.

Bà ta nắm đầu dây thừng, lê tôi như một con ch.ó c.h.ế.t ra khỏi sân nhà dì Phương.

Tôi không cam tâm trói mang về như vậy.

Khi lôi ra khỏi cửa, nhân lúc họ sơ ý, tôi lao đầu vào bụng mẹ, rồi loạng choạng chạy ra .

Mẹ tôi phản ứng lại, tức giận phát điên, giật sợi dây, tôi trở lại.

Bà ta đá một cú khiến tôi ngã đất, rồi cúi điên cuồng tát vào mặt tôi.

“Đánh c.h.ế.t nó! Đánh c.h.ế.t con ch.ó nô tài !”

Chu Ngọc Bảo ở bên cạnh nhân cơ hội hăng hái quất roi vào chân tôi, Chu Ngọc Châu khoanh tay đứng nhìn lùng.

Tôi bỏ mặc không chống cự, để mặc những cú roi và cái tát giáng chân, mặt .

Cho khi một bóng dáng quen thuộc lao tới, mẽ đẩy mẹ tôi và Chu Ngọc Bảo sang một bên.

Chu Ngọc Bảo đẩy ngã đất, khóc thét .

Mẹ tôi hét một tiếng, chạy bên Chu Ngọc Bảo, rồi gào vào mặt dì Phương:

“Cô điên rồi sao? Sao có thể ra tay với một đứa trẻ?”

Nhìn dì Phương như vị cứu tinh xuất hiện trước mắt, ánh sáng lại bừng trong mắt tôi.

Dì Phương không thèm liếc mẹ tôi, tôi từ dưới đất dậy.

Bà tháo dây trói cho tôi, tiện tay chỉnh lại quần áo trên người tôi.

“Nhóc ngu rồi hả? Khi lũ súc sinh già và súc sinh con đánh nhóc, sao không gọi người? Đồ nhát gan, biết khóc có ích gì!”

Dì Phương cốc vào đầu tôi, vẻ mặt hận sắt không thành thép.

Tôi liếc trộm , sắc mặt ông ta tối sầm lại.

chuyện đừng khó nghe thế, chúng tôi dạy con là lẽ đương nhiên, một người như cô không có quyền xen vào.”

Giọng tôi vẫn bình tĩnh, nhưng ánh mắt sắc như d.a.o khi liếc sang tôi đã chứa đầy giông bão.

Ánh mắt tôi quá quen thuộc, người tôi khẽ run , lặng lẽ lùi về đứng nép vào dì Phương.

08

Mẹ tôi có tôi chống lưng, như thể tìm chỗ dựa.

Bà ta kích động, vào tôi, nghiến răng quát lớn:

“Đồ c.h.ế.t tiệt! không mau lăn lại đây cho tao?!”

Dì Phương quay đầu hỏi tôi: “Nhóc có về với bọn họ không?”

Khi ông ngoại sống, ông thương hoàn cảnh của tôi, hỏi thẳng trước mặt họ rằng tôi có theo ông về không. Lúc tôi đã gật đầu.

Nhưng vì bố mẹ tôi tìm mọi cách ngăn cản, ông ngoại không thể đưa tôi đi, tôi phải nhận một trận đòn tàn nhẫn hơn gấp bội.

Tôi không chắc dì Phương có chịu giữ tôi lại hay không, sợ lịch sử lặp lại, nên im lặng không trả lời.

Thấy tôi không , dì Phương bực bội tôi từ phía ra.

“Tôi cho nhóc một cơ hội …”

“Cháu không về, cháu không về.”

Tôi cắn răng, nắm chặt vạt áo dì Phương không chịu buông, liều một phen.

tôi không gì, tiến lại gần tôi, sắc mặt khó đoán.

“Các người dạy con đúng là tôi không quản , hôm nay đưa nó đi …”

Tôi không dám tin, đột ngột ngẩng đầu nhìn gương mặt lùng của dì Phương, lòng như tro tàn, chút chút buông lỏng tay áo bà.

“Trước tiên thanh toán rõ ràng với tôi! Bằng không, đừng hòng!”

xong, bà không để ý tôi, quay người nắm lấy tay tôi, tôi vào trong nhà.

Khi trở ra, trong tay bà đã có thêm một xấp hóa đơn và một con d.a.o lọc xương sáng loáng.

Hóa đơn là chi phí hôm khi tôi tìm bà, bà đưa tôi bệnh viện thành phố xử lý vết thương và kiểm tra sức khỏe.

“Nó hôm suýt c.h.ế.t trước cửa nhà tôi, đây là thuốc men, tổng cộng hai nghìn sáu trăm tám mươi tệ. Nó ăn ở đây một tuần thêm hai trăm tệ, đưa đây, lập tức dẫn người đi.”

Giọng dì Phương rất , ánh mắt nhìn bố mẹ tôi cực kỳ hiểm độc.

“Cô đây là tống , cô không sợ lại tù lần à?”

Mẹ tôi đe dọa sẽ tố cáo dì Phương để bà phải tù, số bà ta không chấp nhận trả.

09

“Tưởng Hoa Phương xưa nay chưa làm vụ làm ăn lỗ vốn, không có cút ra cho tao.

tù? Vậy chúng mày nhớ trông chừng cho kỹ hai con tạp chủng nhà , không chừng một ngày nào tao thật sự lại phải vào một chuyến.”

Ánh mắt lẽo của dì Phương quét qua hai chị em Chu Ngọc Châu và Chu Ngọc Bảo, sắc mặt bố mẹ tôi lập tức thay đổi, bỏ lại một câu “đồ điên” rồi cuống cuồng bỏ chạy.

Khó khăn lắm mới thoát một kiếp, chân tôi mềm nhũn, bệt đất.

“Đồ vô dụng!”

Dì Phương liếc tôi một cái, mặt đẩy tôi vào trong nhà.

Vào nhà rồi, tôi không kìm mà lao thẳng vào lòng dì ấy, “hu hu” khóc nức nở.

Những ngày sống cùng dì, tôi chưa thấy dì cười, nhưng tôi đã không sợ dì .

Dì lại một lần bảo vệ tôi.

Những người nhà công nhân ở trạm phát điện, mỗi lần nhắc dì Phương đều biến sắc, lưng dì là bọn buôn người, là kẻ g.i.ế.c người, ai tránh xa.

tôi mong dính chặt lấy dì.

Dì cho tôi cảm giác an toàn mà từ khi đưa về nhà, tôi chưa có.

Lúc , ngay cả vết sẹo trên mặt dì, tôi thấy đẹp.

Tôi rõ ràng cảm nhận cơ thể dì Phương hơi cứng lại, không biết có phải ảo giác hay không, tôi thấy có một đôi bàn tay khẽ đặt đỉnh đầu .

Vài phút , dì Phương lại bắt đầu trở nên bực bội.

Dì đẩy tôi ra, bước nhanh ra , tôi gọi mấy tiếng dì không đáp.

Khi dì quay lại, trên tay đã có mấy củ khoai lang nướng và bánh nướng, nhét vào tay tôi, dặn tôi đừng ra rồi vội vã rời đi.

Có lẽ vì gió trời lớn, tôi thấy mắt dì hơi đỏ.

Từ hôm trở đi, có lẽ vì e dè dì Phương, hoặc có thể là tiếc chuộc tôi về, bố mẹ tôi không bao giờ tới .

Tùy chỉnh
Danh sách chương