Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/4L9gnSyc2i
119
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
10
Nhà họ vốn không phải người ở thị trấn này.
khi cha tôi được điều đến trạm phát điện của thị trấn làm việc, mẹ tôi liền dẫn chị gái và em gái cùng đến đây.
Lương một tháng của cha tôi có ba trăm tệ, đối với nhà họ nói, gần ba nghìn tệ kia chính là gần một năm tiền lương của ông.
Ông đương nhiên không nỡ bỏ ra tiền đó.
Dì Phương không hề chèn ép bọn họ, đó thật sự là khoản tiền dì ấy đã bỏ ra khi đưa tôi đi bệnh viện.
đó, việc xử lý vết thương do roi để lại trên người, thì gãy xương sườn là khoản tốn kém nhất.
Dì Phương đó không chớp mắt đóng tiền viện phí tôi.
Tại bệnh viện, đã mắng dì Phương một trận.
Nói dì dù có giận cũng không trút lên một đứa trẻ, làm vậy là có lấy mạng người.
Khi dì Phương hỏi xem ngón trỏ bên trái của tôi – đoạn bị cong không duỗi thẳng – có cách nào chữa được hay không, dì lại bị quở trách thêm lần .
Sớm biết có ngày nay thì trước đó cần gì phải ra tàn nhẫn vậy, đúng là cha mẹ thất đức.
mắng dì Phương là làm càn, nói thời gian đã quá lâu, không cứu chữa được .
Tôi mở miệng nói không phải lỗi của dì Phương thì đã bị dì trừng một cái, lập im bặt.
Ngón cong đó là do năm tôi sáu tuổi, bị đón về nhà, mẹ tôi dùng tấm ván tôi, tôi đưa lên đỡ nên bị vậy.
đó, mẹ tôi ném tôi tệ, bảo tôi đi mua dầu xoa bóp trị bầm.
Đến khi ngón không còn đau thì đã không duỗi thẳng được .
Trước lời trách mắng của , dì Phương cũng không giải thích.
đi, dì liền sầm nói với tôi rằng, tiền dì bỏ ra tôi đều được ghi lại từng khoản một.
này tôi phải trả dì gấp đôi.
Tôi âm thầm thề rằng, đợi khi tôi lớn lên, nhất định sẽ báo đáp dì Phương.
Đừng nói gấp đôi, dù là gấp một trăm lần, tôi cũng cam lòng.
11
, vào buổi chiều tối, khi ba mẹ tôi đến, dì Phương về đến nhà thì dì Lưu giận xông tới, dì Lưu là người mở tiệm làm tóc ở hẻm phía phố Tây.
bước vào nhà, dì liền trút giận vào dì Phương:
“Tưởng Hoa Phương, chị bị điên à? Chuyện gì không lo lại xen vào chuyện người khác? Nhà họ muốn hành hạ mình thì kệ họ, chị làm gì làm người tốt rởm? Chị đúng là rảnh rỗi quá mức!
“Chị còn thật sự coi nó là ruột của mình sao? Tỉnh lại đi, gái chị c.h.ế.t lâu ! Nó là người …”
“Không liên quan đến chị, chị im miệng!”
nhà vang lên cãi vã kịch liệt, tiếp đó là nhau.
Từ khi tôi dọn đến nhà dì Phương, dì Lưu đã tới lần, lần nào cũng không có thái độ tốt với tôi, dì ấy không thích tôi.
Tất nhiên, tôi cũng không dám mong dì có thái độ tốt với mình.
Ngay cả ba mẹ tôi còn coi tôi gánh nặng, biết mắng, thì thái độ của dì Lưu với tôi đã được xem là hòa nhã .
Khi tôi lao vào , thấy người mắt đỏ hoe nhau túi bụi.
Dù tám tuổi, tôi cũng hiểu rõ dì Lưu là đang thay dì Phương bất bình thôi.
Không suy nghĩ gì, tôi lập nhào tới ôm chặt lấy chân dì Lưu, ôm hét: “Không được dì Phương của cháu!”
Cả cùng sững lại, đồng thời dừng .
“Tôi sẽ không bao giờ xen vào chuyện của người , cả lớn lẫn nhỏ đều là đồ đòi nợ!”
Dì Lưu giận, trừng mắt nhìn tôi một cái thật dữ quay người bước nhanh ra .
Dì Phương tóc tai rối bù, sắc khó coi, dì sầm ngồi xuống ghế sofa hút thuốc, tâm trạng rõ ràng rất tệ.
lòng tôi thấp thỏm không yên, cứ đi tới đi lui bên cạnh dì, lại không biết nên mở miệng thế nào, sợ dì Phương sẽ đuổi tôi đi.
“Đừng đi vòng vòng , quay vòng làm tôi chóng . Sợ tôi đuổi nhóc à? Dì Lưu của nhóc là người miệng cứng nhưng lòng mềm, đừng để ý bà ấy!”
Dì Phương đứng dậy chỉnh lại mái tóc rối, vẫn sầm sì chui vào bếp nấu cơm, suốt cả buổi tối không nói với tôi câu nào.
12
Nếu nói trấn có mấy người nổi nhất thì dì Lưu cũng được tính là một đó.
Một đứa nhà họ chuyên trộm gà bắt chó tôi, dì Phương từng ngồi tù, và dì Lưu mở tiệm làm tóc – ba chúng tôi được coi là ba “độc sùng” lớn nhất của trấn này.
Đó là cách người giá chúng tôi.
Dì Lưu cũng là một những cái tên dân khu tập gia đình công nhân bên kia thường hay nhắc đến.
Mỗi lần nhắc đến dì Lưu, khóe miệng họ đều mang một chút khinh bỉ, câu nói thường lặp lại nhất là:
“Cởi lỏng cạp quần, còn hơn làm công ba năm.”
Họ nói dì Lưu làm nghề buôn hương bán phấn, ở nhà mẹ đẻ còn có một đứa trai không rõ cha là ai.
Một người đàn bà vậy, nếu ở thời xưa, đã bị đem đi dìm lồng heo .
Ấy vậy thật kỳ lạ, từ lúc tôi gõ cửa nhà dì Phương, phận lại khiến ba kẻ mang xấu này quấn chặt lấy nhau.
Đêm khuya, tôi không ngủ được, lờ mờ nghe thấy từ phòng bên cạnh truyền ra khóc nghẹn ngào.
Tôi đẩy cửa đi vào, lặng lẽ bò lên giường dì Phương, chui vào chăn của dì ấy, bắt chước dáng vẻ khi bà ngoại còn sống, nhẹ nhàng vỗ vỗ lưng dì.
khóc lập im bặt, đêm đó dì Phương không đuổi tôi ra .
Sáng , khi tôi thức dậy, sắc dì Phương có chút không tự nhiên, giọng điệu lại trở về lạnh lùng cũ.
Dì cảnh cáo tôi, nay nếu không viết được từ “1” đến “100”, không chép được những chữ Hán dì giao, thì sẽ đuổi tôi ra khỏi nhà.
Tôi chưa từng được đi , một chữ cũng không biết.
Khi được đón về nhà, lời ba mẹ tôi nói với người là tôi còn nhỏ, đợi đến khi em gái tôi – Ngọc Bảo – đi thì sẽ tôi đi cùng.
năm đã trôi qua, Ngọc Bảo đã lớp một, còn tôi vẫn không được đi .
Mẹ tôi nói với người khác rằng tôi ngu heo, là bản thân tôi không muốn đi .