Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/7V4rJFqCAr

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

Chương 2

5

Sáng hôm sau, ta đưa Phó Tử Ân đến dâng trà cho Phó đại nhân.

Nhìn thấy chúng ta sánh vai, ta e thẹn ngượng ngùng, còn Phó Tử Ân mặt mày rạng rỡ.

Ông rất hài lòng, lập tức trao chìa khóa kho cho ta, lại gọi quản gia và toàn bộ gia nhân đến, tuyên bố từ nay mọi chuyện lớn nhỏ trong phủ đều do tân thiếu phu nhân quyết định.

Ta bất ngờ, nhưng mừng khôn xiết.

Tổ mẫu từng bảo, nữ nhân khi xuất giá sẽ gặp mấy cửa ải.

Thứ nhất là hòa hợp với phu quân, thứ hai là phu quân chàng nạp thiếp.

Hai việc đó, ta đã giải quyết xong ngay đêm qua.

Việc thứ ba chính là cha mẹ chồng làm khó dễ.

Nghe nói Đại Lý Tự Khanh tiếp xúc không ít hạng tội phạm, thiên hạ đều đồn ông là kẻ tâm ngoan thủ lạt.

Nhưng thực tế, đó là đối với người ngoài, với người trong nhà, đặc biệt là con dâu, thì ông ra mặt bảo vệ rất rõ ràng.

Ta thầm sung sướng.

Không ngờ mình may mắn đến thế, gặp được cha chồng sáng suốt, rộng lượng.

Trên đời, cha mẹ chồng có hai kiểu, hoặc hồ đồ, hoặc sáng suốt.

Khác biệt nằm ở chỗ đối đãi với con dâu thế nào.

Người sáng suốt biết rằng, muốn con trai sống hạnh phúc, trước hết phải đối tốt với con dâu, bởi phu thê ở bên nhau ngày đêm, cuộc sống của con trai nằm trong tay con dâu. Đối đãi con dâu không ra gì, khiến nàng oán trách, nàng không dám trút giận lên cha mẹ chồng, nhưng chẳng lẽ lại không dám trút lên phu quân sao? Dám chứ.

Không dám lộ liễu, thì âm thầm, mà cách trả đũa có đến vạn loại.

Người hồ đồ thì làm ngược lại, giày vò con dâu, kết quả thì con trai là kẻ chịu khổ. Trong chuyện xưa cũng viết, mẹ chồng ác độc gây khó dễ cho con dâu, hại chính con trai. Chẳng ít Hoàng đế qua đời cũng do ái phi của mình hạ độc, từng chút từng chút một bỏ thuốc độc, vài năm là tiễn bệ hạ lên Tây Thiên.

Cha chồng nhà ta thấu hiểu nhân tính, khó trách mới bốn mươi đã lên chức Đại Lý Tự Khanh.

Phụ thân ta đã năm mươi, chỉ mới làm Hộ Bộ Thị Lang.

Cả hai đều xuất thân hàn môn, chênh nhau mười tuổi, cùng phẩm cấp.

Năng lực hai người, vừa so thì biết.

Ta nghĩ phải mau sinh hài tử, rồi giao cho Phó đại nhân dạy.

Ta lớn trong chốn hậu viện, kiến thức còn ít, bản thân Phó Tử Ân cũng cần được dạy dỗ.

Hai phu thê chúng ta không đủ khả năng nuôi dạy một đứa trẻ thành tài.

Nhân lúc Phó đại nhân chưa già, phải tận dụng sớm.

6

Sau ba ngày, ta ngồi xem sổ sách.

Cha chồng là người sáng tỏ, sổ sách trong phủ rành mạch.

Mỗi năm phủ không thu vào nhiều, nhưng vẫn dư dả.

Chỉ là mỗi năm lại xuất mấy khoản lớn, thoạt nhìn rất bất hợp lý.

Ta bèn gọi quản gia.

Ông ta chần chừ, ấp a ấp úng, dường như ngại nói.

Ta bảo cứ việc bẩm rõ, không cần né tránh, vì bây giờ ta đã quản gia.

Ông ta đành kể, mỗi năm mấy khoản lớn đó là cho cữu gia, đệ đệ của phu nhân quá cố.

Năm xưa, Phó đại nhân và phu nhân nghĩa nặng tình sâu, thường giúp đỡ nhà ngoại.

Trước lúc mất, phu nhân để lại hai tâm nguyện.

Một là mong đại nhân đối đãi với thiếu gia thật tốt.

Hai là mong đại nhân khi nhà ngoại gặp nạn, hãy cưu mang một hai.

Nhà ngoại chỉ còn một cữu gia

Phó đại nhân đồng ý.

Từ đó đến nay, vì để Phó Tử Ân không chịu ấm ức, Phó đại nhân chưa từng không cưới thêm thê tử.

Mỗi năm đều chu cấp cho cữu gia.

Ta hỏi: “Cữu gia tàn tật ư. Không gánh vác nổi gia đình đến nỗi bao năm nay vẫn phải dựa vào phủ ta nuôi sao.”

Quản gia thấy ta hỏi thế, hệt như trút được bầu, tuôn ngay, xem ra đã nhịn từ lâu lắm rồi.

Ông nói cữu gia thật ra vốn có sản nghiệp, trong nhà có hơn mười cửa hiệu.

Chỉ tại tính thích nữ sắc, hằng năm rước hết người này đến người khác.

Quản gia bảo, trong nhà cữu gia có đến ba mươi mấy thiếp, còn tình nhân bên ngoài chẳng rõ bao nhiêu.

Ông thở dài: “Lão gia chúng ta lẻ loi một mình, cữu gia lại lấy bạc của phủ, tận hưởng lạc thú. Đến ngay cả Hoàng thượng trong cung cũng chỉ hơn mười phi tần, còn cữu gia nhiều nữ nhân hơn cả Thánh thượng.”

Vẻ mặt ông ta đầy bất bình.

Ta đã có tính toán.

Nếu vì bệnh tật hay khiếm khuyết thì giúp đỡ chẳng sao, nhưng đây là đắm đuối nữ sắc, còn muốn tiền nhà ta cung phụng.

Chẳng phải quá viển vông ư.

Ta bảo quản gia: “Truyền lệnh, từ nay cữu gia đích thân hay sai người tới xin bạc, đều từ chối thẳng. Xin thứ gì cũng không cho. Kẻ nào lén lút tự tiện xuất bạc, sẽ bị trị theo gia quy.”

Quản gia tròn mắt kinh ngạc, rồi hớn hở hỏi: “Phu nhân, phu nhân nói thật ư.”

Ta nghiêm mặt: “Phó đại nhân đã tuyên bố, mọi việc lớn nhỏ trong phủ từ nay do ta quyết. Lời ta nói đương nhiên là thật.”

Quản gia nghe thế thì mừng rỡ, mặc kệ vẻ mặt lạnh lùng của ta, đi ngay.

Xem chừng cữu gia kia đã khiến cả phủ chán ghét từ lâu.

Chỉ không biết Phó đại nhân sẽ nghĩ gì, và Phó Tử Ân phản ứng ra sao.

7

Quả nhiên chuyện xảy đến rất nhanh.

Cữu gia tới tìm Phó đại nhân khóc lóc kêu oan, bảo ta bất nhân bất nghĩa, khiến Phó đại nhân mang tiếng xấu.

Ông ta bảo bản thân tự đến đòi bạc, sai người đến đòi bạc, đều bị ta đuổi ra.

Ông ta nói: “Nó từ chối ta bảy lần, tỷ phu xem, huynh phải làm chủ cho ta, huynh từng hứa với tỷ tỷ, chăm sóc ta suốt đời. Giờ nó mới về làm dâu, đã cắt tiền của ta, đây chẳng phải là khiến huynh thành kẻ vong ân bội nghĩa sao.”

Phó đại nhân sắc mặt xám xịt, trông đến rợn người.

Ta thoáng lo, sợ ông vì cữu gia mà phạt ta.

Nếu thế, ông không xứng làm Đại Lý Tự Khanh, cũng chẳng xứng làm cha chồng của ta.

Sau này, ta sẽ trả lại chìa khóa, chỉ lo cho Phó Tử Ân, sống riêng không xen vào.

Nghĩ đến Phó Tử Ân, ta liếc sang huynh, cữu gia hắn đang tố cáo nương tử của hắn, huynh sẽ làm sao.

Huynh mở tròn mắt, nhìn ta rồi nhìn phụ thân, chứ không ngó tới cữu gia.

Ta cười thầm.

Quản gia có kể, vị cữu gia này, chẳng xứng, tỷ tỷ mất rồi, chỉ biết xin tiền tỷ phu, đối với đứa con duy nhất tỷ tỷ để lại chưa từng có nửa phần quan tâm.

Quản gia nói: “Dù cữu gia có mua cho thiếu gia Tử Ân một miếng bánh ngọt, cũng không đến nỗi bị người ta ghét bỏ như vậy.”

Rõ ràng, cữu gia đối xử với Phó Tử Ân như thế nào, Phó Tử Ân đối xử với cữu gia cũng như thế ấy.

 “Mang tiếng vong ân bội nghĩa? Cữu cữu của Tử Ân, ngươi hãy nói trước xem, ngươi chụp mũ ta như vậy, chắc hẳn trong lòng có tính toán, vậy hãy nói to trước mặt mọi người nào, ngươi có ân nghĩa gì với ta.”

Phó đại nhân cất giọng lạnh như băng, cữu gia tái mặt.

Ngay ta cũng ngẩn người, không ngờ Phó đại nhân lại nói như vậy, ông đây là lựa chọn đứng về phía ta.

Ta tặng ông ánh mắt cảm kích, ông ấy gật đầu ra hiệu cứ yên tâm.

Ta an lòng.

Phó đại nhân thật tốt.

Quả nhiên là Đại Lý Tự Khanh, là cha chồng của ta.

Cữu gia ấp úng, bối rối: “Tỷ…tỷ ta gả cho huynh, sinh cho huynh một nhi tử, trước khi mất bảo huynh chăm lo cho ta, huynh đã hứa với tỷ.”

Phó đại nhân đập mạnh bàn.

Ông chỉ vào cữu gia: “Đừng nhắc tỷ ngươi. Nếu không nhắc, có lẽ ta còn xuề xòa. Chứ nhắc đến nàng, ta càng thấy ngươi mặt dày.”

“Lúc sinh thời, nàng hết lời khuyên ngươi, đừng suốt ngày chỉ nghĩ đến việc tìm nữ nhân bên ngoài, hãy đối tốt với thê tử, chăm chỉ học hành. Vậy mà bao năm qua, ngươi làm được gì.”

Cữu gia run lẩy bẩy, miệng há không thốt nổi câu phản bác.

“Đúng đúng đúng.”

Phó Tử Ân đột nhiên chen lời, huynh chỉ vào cữu gia:

“Cữu gia, người là trượng phu của thê tử mình, thì phải một lòng với thê tử, không được dây dưa nữ nhân bên ngoài, đừng nói là nhiều như thế. Người làm sai, Hân Nghiên không cho người tiền là phải.”

Trời ạ, mặt ta nóng bừng.

Phó Tử Ân đúng là biết linh hoạt áp dụng bài học ta dạy.

Cữu gia biến sắc, nhưng không dám cãi Phó đại nhân.

Với Phó Tử Ân, ông ta bèn dựa vào bề trên, gầm: “Phó Tử Ân, ta là cữu gia của ngươi, chúng ta mới là ruột thịt. Cố Hân Nghiên kia chỉ là người ngoài, ngươi lại bênh người ngoài, chỉ trích cữu gia. Ngươi bất kính, bất hiếu. Nếu mẫu thân ngươi còn sống, chắc chắn sẽ phạt ngươi.”

“Cữu gia nói bậy. Mẫu thân ta không hề trách ta, vì Hân Nghiên không phải người ngoài. Nàng là nương tử của ta, phu thê là một thể, tính ra cữu gia mới là người ngoài.”

Đây là điều ta đã dạy huynh vào ngày thứ ba sau khi thành thân, ta nói với huynh, rằng bất cứ chuyện gì, cũng phải đứng về phía ta, vì chúng ta là phu thê.

Phu thê một thể, cùng hưởng vinh quang, cùng chịu nhục nhã, sống chết có nhau.

Phó Tử Ân sống cô độc từ nhỏ, do chậm chạp nên không được yêu thích, không ai chơi cùng, luôn một mình, huynh ấy khát khao có một mối liên kết thân mật.

Khi nghe ta nói ta với huynh là một thể, huynh vui sướng ôm ta hôn một hồi, còn chạy vài vòng cho bớt kích động.

Ta len lén giơ ngón tay cái, khen huynh ấy làm tốt.

Huynh lập tức đỏ mặt, vì làm tốt sẽ được khen.

Huynh rất thích được khen.

Quả nhiên lần này huynh làm cực tốt.

Lý thuyết ta dạy, huynh áp vào thực tế khá vững vàng.

Dây mơ máu mủ thường là lớn lấn nhỏ, cữu gia định vịn vào huyết thống cùng bậc trưởng bối, ỷ già lên mặt, song không ngờ Phó Tử Ân lại tỉnh táo, không bị trói buộc.

Cữu gia sa sầm mặt mày như bảng màu trộn lẫn.

Phó đại nhân đưa mắt nhìn ta, thoáng hàm ý sâu xa, có lẽ nghĩ mình cũng bị “đẩy” ra ngoài cặp phu thê này.

Ta áy náy đỏ mặt.

Quả thật ta từng căn dặn Phó Tử Ân, Phó đại nhân là phụ thân huynh, phụ thân chỉ có một, nhưng ta sẽ là mẫu thân của nhi tử huynh, mẫu thân của nhi tử huynh cũng chỉ có một.

Vì vậy, phụ thân và nương tử không thể phân biệt nặng nhẹ, đều quan trọng như nhau, nếu sau này phụ thân huynh và ta có bất hòa, huynh phải bảo vệ ta trước, rồi ta sẽ cùng huynh đi dỗ phụ thân.

Phó Tử Ân đồng ý, lý luận của huynh như sau:

“Phụ thân chọn nàng làm nương tử cho ta, còn bảo ta nghe nàng, nghĩa là nàng là nương tử tốt, nương tử cũng sẽ đối tốt với ta, ta vâng lời phụ thân thì dĩ nhiên phải vâng lời nàng.”

Lời hơi vòng vo, nhưng rất hợp lý.

Cữu gia không chịu thua, lại lôi người tỷ tỷ quá cố ra:

“Tỷ phu, Tử Ân hay quên, nhưng huynh thì không được quên. Tỷ ta trăng trối huynh phải chăm sóc ta suốt đời. Nó vừa bái đường với Tử Ân, đã cắt hết bạc của ta, há chẳng phải làm huynh mang tiếng vong ân bội nghĩa ư.”

Phó đại nhân nói: “Chính vì nhớ, nên bao năm qua ta mới cho ngươi đến đòi tiền lấy đồ. Nhưng ngươi cũng chớ quên, tỷ ngươi chỉ nói ‘khi nào ngươi khốn khó, hãy trông cậy ta giúp đỡ một hai.’ Ngươi hiện gặp khó ư.

 Không hề. Còn ta ban cho ngươi đâu chỉ một hai. Ngươi lấy không biết bao nhiêu bạc của ta, lại gây biết bao tai vạ vì nữ nhân, nếu ta không ra sức dàn xếp, ngươi đã ngồi đại lao từ khi lừa gạt dân nữ rồi.”

Nhắc đến chuyện này, Cữu gia mặt mày tái mét.

Người thiếp thứ mười tám, là do ông ta lừa gạt, ông ta gạ gẫm cô nương kia rằng ông ta chưa thành gia lập thất, hứa hẹn cưới nàng làm thê tử, sau khi ngủ với người ta lại mặc quần áo bỏ đi, cô nương kia tính tình nóng nảy, bất chấp danh tiếng kiện ông ta ra quan.

Phó đại nhân phải thu xếp, nâng cô nương kia lên làm thiếp, mới dẹp yên được vụ đấy.

Nói đến đây là phơi hết gốc rễ.

Cữu gia thấy không còn đường cứu vãn, cuối cùng cũng giữ lại chút tự tôn, ủ rũ lui đi.

Tùy chỉnh
Danh sách chương