Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/1BAnlRIGgX
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
8
Tổ mẫu từng dạy ta, có thể không đắc tội với người thì cố gắng tránh.
Nhưng nếu đã không thể tránh, ắt không được để kẻ ấy có cơ hội báo thù.
Ta vào Phó phủ, trên kính dưới nhường, duy chỉ đắc tội với cữu gia.
Vậy nên, ta âm thầm sai quản gia tìm một người giang hồ thân thủ tốt, thuê hắn làm ám vệ giám sát cữu gia.
Một bát cơm nuôi ơn, một đấu cơm nuôi thù.
Cữu gia đã lấy đi từ Phó phủ không phải số bạc nhỏ.
Giờ nguồn ấy đã cắt, ông ta không tự kiểm điểm bản thân, chỉ biết oán hận.
Ông ta không dám động vào Phó đại nhân, chỉ còn cách nhằm vào ta và Phó Tử Ân.
Ta ngỡ ông ta sẽ ra tay với ta, liền gia tăng phòng bị, hằng ngày ở yên trong phủ, nếu cần xuất môn thì dẫn theo quản gia, bà vú và thị vệ.
Quả nhiên gặp mấy lần rắc rối, đều nhờ quản gia dẫn người hóa giải.
Thấy khó ra tay với ta, ông ta bèn chuyển mục tiêu sang Phó Tử Ân.
Ông ta lập mưu bỏ thuốc Phó Tử Ân, rồi nhốt huynh ấy cùng một kỹ nữ.
Phó Tử Ân chẳng phải nói không thể tìm nữ nhân bên ngoài sao? Thế thì để nó ở chung với hạng nữ nhi thấp kém nhất.
Giết người phải giết cả tâm can.
Người cữu gia này tâm địa thật độc ác.
Nếu không nhờ người ta phái đi dò la phát giác, Phó Tử Ân hẳn đã bị hủy hoại.
Quan hệ vừa mới gây dựng của chúng ta cũng sẽ đứng trước nguy cơ to lớn.
Dẫu vậy, ta vẫn đến muộn một bước, khi đến nơi, Phó Tử Ân đã uống thuốc.
Kỹ nữ cũng bị bỏ thuốc, bị nhốt chung với huynh ấy.
Quản gia dẫn người xô cửa xông vào, tim ta thắt lại, sợ nhìn thấy cảnh huynh ấy và kỹ nữ quấn lấy nhau.
Ai dè cửa vừa mở, ai nấy đều sững sờ.
Giường bị đẩy ra giữa phòng, kỹ nữ bị trói ngoài đầu giường, Phó Tử Ân ngồi tận cuối giường, tay cầm con dao găm, mắt đỏ rực nhìn chằm chằm nàng.
Thấy chúng ta đến, huynh thở phào, nhất là nhìn thấy ta, lập tức ném dao găm, chạy đến ôm chặt lấy ta.
Huynh nói: “Nương tử, giường dài không đủ một trượng, ta chỉ có thể cách nàng ta chừng này, xin nàng tha thứ.”
Ta vỗ lưng huynh ấy, nghẹn ngào: “Chàng làm tốt lắm, rất tốt.”
Thấy ta không hề trách mà còn khen, huynh buông lỏng, ngất lịm trong vòng tay ta.
Quản gia vội đỡ lấy huynh, khẩn cấp báo tin cho Phó đại nhân.
Phó đại nhân tức tốc mời thái y, rồi vội vã trở về.
Thái y đến châm cứu, huynh ấy mới tỉnh lại.
Ông bảo huynh do sợ hãi đến tột độ, đột nhiên thả lỏng nên mới ngất xỉu, thân thể không đáng ngại, nhưng xuân dược kia không có cách hóa giải, chỉ còn cách cùng phòng, bằng không sẽ tổn hại chức năng nam nhân.
Nghe vậy, Phó đại nhân và quản gia vội vàng dẫn mọi người lui ra.
Trong phòng chỉ còn ta và huynh ấy.
Huynh tựa đầu lên người ta, bảo: “Nương tử, ta nóng và đau quá.”
Ta thở dài, thô bạo xé áo huynh xuống.
Một đêm triền miên suốt.
Sáng hôm sau, ta gắng gượng cơn mỏi mệt đến gặp Phó đại nhân.
Ông trầm ngâm suy tính.
Thấy ta, biết ta đến vì chuyện cữu gia, ông đã hiểu rõ tính ta sau mấy tháng thành thân, biết ta không như nữ nhân tầm thường, không dễ dãi niệm tình, mà ân oán phân minh.
Ông nói: “Lần này cữu gia đi quá xa, ta đang nghĩ phải xử thế nào. Hân Nghiên con cũng là người bị hại, con thấy sao.”
Ta thưa: “Phụ thân, không thể mãi ôm hi vọng cữu gia hồi tâm chuyển ý. Mẫu thân con và cữu gia vốn chung một mẹ sinh ra, nhưng tâm tính hai người chẳng giống nhau. Mẫu thân vốn nhân hậu từ bi, cữu gia chỉ biết đến bản thân, ích kỷ tột độ.”
“Lần trước buông tha ông ta, ông ta liền nhằm vào con và Tử Ân đủ cách. Nếu lần này lại nhẹ tay, e lần sau chúng con khó giữ mạng.”
“Nếu phụ thân còn bận lòng thân tình, không muốn trị ông ta nặng, vậy xin người hãy buông tay, để con tự làm.”
Ta đã hạ quyết tâm.
Ta từng dốc lòng báo ân, gả cho Phó Tử Ân, thì ta cũng dám dốc lòng báo thù, giết cữu gia.
Phó đại nhân nhìn ta, thấy ta không hề nao núng, bèn than: “Đến lúc phải cho ông ta một bài học. Để ta ra tay, không thể để thế hệ sau phải mang tiếng.”
Sau đó, Phó đại nhân sai người tra xét cữu gia.
Ngoại trừ tội giết người phóng hỏa, thứ xấu nào ông ta cũng làm, lén lút che giấu ngay dưới mắt Đại Lý Tự Khanh.
Phó đại nhân xem hồ sơ, suýt tức điên.
Nhiều tội gộp lại, phạt nặng, cữu gia bị đày vào đại lao, chung thân không được ra.
Chính Phó đại nhân đứng ra giải quyết, về sau nhà cữu gia để đại phu nhân nắm quyền.
Việc đầu tiên bà làm là đuổi hết thảy thiếp thất, ai nấy được nhận chút bạc, riêng vị thiếp thứ mười tám được gấp đôi.
Phó đại nhân không xen vào.
Phó Tử Ân chỉ bảo: “Cữu gia làm sai, nay đại phu nhân sửa lại, vậy mới đúng.”
9
Diệt trừ cữu gia xong, Phó phủ được yên ổn lâu dài.
Tình cảm của ta và Phó Tử Ân ngày một gắn bó.
Ngày nào cũng quấn quýt, đến nỗi mỗi lần quản gia thấy lại đỏ bừng gương mặt già.
Nhưng ông rất vui, vui tự đáy lòng.
Ta đối tốt với thiếu gia, ông còn vui hơn cả việc có người quan tâm chính mình.
Ông là bề tôi trung thành nhất của phủ.
Thế nên ta giao phần lớn công việc trong phủ cho quản gia, để ta dành thời gian dạy Phó Tử Ân.
Phó đại nhân đã dạy huynh ấy biết chữ, cũng dạy huynh đọc sách, nhưng vì huynh vốn chậm chạp, nên cũng không dạy được bao nhiêu.
Ta quyết định dạy huynh những kiến thức sâu xa hơn.
Sau này huynh sẽ làm phụ thân, ta không muốn hài tử vì thấy phụ thân ngu muội mà khinh thường, hay xa lánh.
Phó đại nhân chẳng đặt hy vọng vào huynh ấy.
Ta thì có.
Vì ta nghĩ, sách đọc nghìn lần, ắt tự hiểu nghĩa.
Có người đọc một lần đã ngộ, có người phải nhắc đi nhắc lại.
Với Phó Tử Ân, ta muốn thử cho huynh ấy đọc nhiều lần, gia tăng tập trung.
Ta chọn kinh Phật.
Khi tổ mẫu dạy ta, phát hiện ta thông minh, người ngậm ngùi cảm thán:
“Hân Nghiên con sáng dạ thế, phải gả cho kẻ chậm chạp, thật uổng phí.”
Ta hỏi, có cách nào biến kẻ ngu thành thông minh không.
Tổ mẫu suy nghĩ hồi lâu, kể một câu chuyện từng nghe vị sư già nói khi còn trẻ.
Nghe đâu Văn Thù Bồ Tát từng hạ phàm để độ hóa chúng sinh, thuở nhỏ mang tướng chậm chạp, về sau đọc kinh Phật khai mở trí tuệ, trở nên cực kỳ tinh anh.
Tổ mẫu nói không biết có thật không, dù sao cũng chỉ là một điển cố.
Người không bận tâm, ta thì ghi nhớ.
Dẫu sao thử cũng chẳng hại gì.
Phó Tử Ân rất nghe lời, ta bảo đọc là đọc, nhất là khi ta cùng đọc với huynh ấy, huynh càng hăng hái.
Ngày nào chúng ta cũng cầm một quyển kinh Phật, sáng đọc, trưa đọc, tối đọc.
Ngày ngày đều như thế, đọc mãi không ngừng.
Quản gia thấy lạ, bẩm Phó đại nhân rằng thiếu phu nhân ngày ngày dắt thiếu gia tụng kinh, mê mẩn, ông chỉ phất tay: “Không sao.”
Quản gia dần quen, không lấy làm lạ.
Sáu tháng sau, rửa mặt xong, ta gọi Phó Tử Ân bắt đầu buổi đọc kinh sớm.
Phó Tử Ân nhìn ta bằng đôi mắt sáng ngời, ta tưởng mình rửa mặt chưa sạch, hỏi: “Sao thế, trên mặt ta còn gì ư.”
Huynh nói: “Hân Nghiên, vất vả cho nàng rồi.”
Ta đáp: “Không sao.”
Rồi cùng huynh ấy mở kinh đọc.
Đọc được nửa chừng, ta sực tỉnh: Phó Tử Ân đã thông suốt rồi.
Trước kia huynh chưa bao giờ tự nói “nàng vất vả rồi” những câu huynh nói ra đều là ta dạy, hoặc Phó đại nhân, hoặc quản gia dạy.
Chưa từng có lời nào từ góc độ của ta mà xuất phát tự nhiên như vậy.
Ta vừa đọc vừa rưng rưng nước mắt.
Hôm ấy, ta như kẻ mơ màng cả ngày.
Tối xong buổi đọc, Phó Tử Ân chỉnh lại mũ, sửa sang y phục, vào thư phòng gặp Phó đại nhân.
Lúc huynh ấy rời đi, ta nghe bên trong, Phó đại nhân xúc động đến bật tiếng gào.
Ai có thể hiểu, ngỡ cả đời không thể chuyện trò cùng nhi tử, giờ bỗng thấy nhi tử nói năng bình thường là cảm giác thế nào.
Ta biết, Phó đại nhân cũng biết.
Đêm đó, Phó Tử Ân ân ái với ta, huynh chăm chú nhìn ta, ánh mắt chứa đầy sự yêu thương, trìu mến, tràn ngập cảm xúc sống động.
Huynh ôm ta, siết chặt ta, hôn ta, mỗi động tác đều chan chứa tình cảm sâu đậm.
Thoáng chốc, ta chợt hiểu vì sao các tỷ không muốn lấy kẻ ngốc.
Bởi chỉ khi ở cạnh người “bình thường” chúng ta mới có thể giao hòa tâm ý.
Và cảm giác ấy tốt đẹp đến độ khiến người ta dù chết cũng cam lòng.