Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/1BEIl5JaQ9

302

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

Chương 9

Thảm cỏ ngoài sân cần lót lại, cửa lớn thay mới, giấy dán tường phòng khách dán lại.

Tôi cầm quyển sổ nhỏ, ghi từng khoản một, chuẩn bị đòi Thẩm Thanh Châu thanh toán sau.

Làm xong hết những việc , tôi mới nhớ ra đi xem tình hình của mấy người bị thương.

Cánh tay của bị bùa thiêu cháy, đen sì sì một mảng, nhìn thôi thấy đau.

Thẩm Thanh Châu kiệt sức vì trận chiến lúc nãy, sắc mặt tệ hơn cả lúc tôi mới tới.

Tôi thở dài.

“Ngồi yên hết đi, đừng động đậy.”

Tôi lấy hộp thuốc ra, định xử lý thương .

Nhưng thương của rất kỳ quái, không bỏng hay phỏng thông thường, cồn và iốt hình như chẳng có tác dụng .

Tôi nhìn chỗ da thịt bị tổn thương như chỗ thịt mục , suy nghĩ một chút rồi xoay người vào bếp.

Không bao lâu, tôi bưng ra một xanh lè, sền sệt.

“Cái đấy?” cảnh giác hỏi.

“Gel lô hội, là lô hội tôi tự trồng đấy, hoàn toàn tự nhiên, không chất phụ gia.” Tôi dùng tăm bông chấm một ít, cẩn thận bôi lên thương của , “Thanh nhiệt giải độc, hoạt huyết tiêu viêm. thương của nhìn kiểu bị hỏa độc nhập tâm, dùng cái này là chuẩn bài.”

Gel lô hội mát rượi chạm vào thương, lập tức thoải mái rên nhẹ một tiếng.

Cảm giác bỏng rát , thực sự dịu lại.

Thần kỳ hơn là, bỏng đen kia, dưới sự chăm sóc của gel lô hội, mờ đi rõ rệt trông thấy.

Xử lý xong , tôi lại nhìn sang Thẩm Thanh Châu.

Anh đang tựa vào sofa nghỉ ngơi, thở yếu ớt.

“Anh Thẩm, anh sao rồi?” Tôi bước tới, đưa tay chạm lên trán anh.

Lạnh như lôi ra từ ngăn đá tủ lạnh.

“Không ổn, tình trạng này bồi bổ cấp tốc.”

Tôi lại chạy vào bếp, lần này động tĩnh có lớn.

Nửa tiếng sau, tôi bưng ra một sành.

mở nắp, mùi thuốc quý và thịt đậm đặc đến mức không khí như đặc quánh lại, lan khắp phòng khách.

“Tèn ten ten ten! đại bổ thiên địa nhân thần tổng hợp theo công thức gia truyền nhà họ Lâm!” Tôi hãnh diện tuyên bố.

Trong này, tôi chơi lớn thật sự.

Không có đủ loại thuốc quý tôi mang theo, mà có một cái của con vật tôi moi từ tủ lạnh của Thẩm Thanh Châu, cùng một cải” trông người đang tan chảy.

Tôi nghĩ, đồ tốt không nên lãng phí, nên quẳng hết vào chung.

Thẩm Thanh Châu ngửi thấy mùi, mắt liền mở to.

Anh nhìn chằm chằm vào cái mềm nhũn trong , cùng với cái “ cải” gần như tan ra kia, đồng tử vàng co rút cực mạnh.

là… Lộc Vương ngàn của ta! kia… là mộc hồn vạn !” Giọng anh run rẩy.

“Ồ, anh nói cái này à.” Tôi gõ cái trong bằng muỗng, “Tôi thấy nó bị bụi đóng trong tủ lạnh nên mang ra . Mộc hồn vạn ? Không cải à? Tôi thấy nhân sâm, chắc bổ lắm.”

Thẩm Thanh Châu nghẹn thở, suýt chút nữa hồn lìa khỏi xác.

Lộc Vương và mộc hồn là bảo vật anh tốn hàng trăm mới có được, vốn định giữ lại thời khắc sinh tử.

Giờ, bị tôi… mất rồi.

cái này…” Anh tôi, tức đến mức không nói ra lời.

tôi nấu ngon chứ? Thơm không?” Tôi chẳng mảy may cảm nhận được sự phẫn nộ của anh, nhiệt tình múc anh một , “ đi, nóng dễ hấp thụ! xong đảm bảo long tinh hổ mãnh!”

Tôi đưa tới tận miệng anh.

Thẩm Thanh Châu nhìn cái quen thuộc và rễ mộc hồn trong , gương mặt đầy bi phẫn rồi chuyển thành tuyệt vọng.

Anh nhắm mắt, như thể đang thuốc độc, một cạn sạch cả .

vào cổ họng, một luồng năng lượng tinh thuần mạnh mẽ lập tức bùng nổ trong cơ thể anh.

Thể hồn vốn yếu ớt vì giao đấu với Huyền Diệp, như mảnh đất khô hạn lâu ngày gặp mưa, điên cuồng hấp thu nguồn năng lượng .

vài giây sau, khuôn mặt tái nhợt của anh ửng lên sắc hồng, thở trở nên vững vàng hơn.

Anh thậm chí cảm nhận được, cảnh giới tu hành ngưng trệ suốt trăm của mình, tựa hồ có chút rung chuyển.

Thẩm Thanh Châu kinh ngạc.

Anh cúi đầu nhìn không, lại ngẩng đầu nhìn tôi, trong mắt đầy những suy tư triết học “tại sao lại thành ra thế này”.

Tôi chẳng để tâm, đặt sành lên bàn.

“Tiểu Triết, , chị Nhạc, mau lại đây ! Có mặt là có phần!”

Ba con ma mắt sáng rực, lập tức chạy lại.

Huyền Diệp đang bị trói như đòn bánh tét ở góc phòng, ngửi thấy mùi thơm khiến hồn phách run rẩy , tuyệt vọng mà rơi nước miếng đầy hối hận.

10.

Cuối cùng, Huyền Diệp bị Thẩm Thanh Châu xử lý.

Cụ thể xử lý thế nào thì tôi không hỏi, tôi biết hôm sau không thấy bóng dáng hắn đâu nữa, góc phòng khách được dọn sạch sẽ.

Tùy chỉnh
Danh sách chương