Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/9fAnKCZL1C

119

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

Chương 1

1

“Chi vừa được nối , tuyệt đối không được thấy mùi khói thuốc! Nếu không, tay sẽ ho//ại tử, thậm chí nguy hiểm đến tính mạng!”

“Vâng vâng, tôi nhớ rồi, cảm ơn bác sĩ nhiều lắm!”. Ba tôi cúi rối rít cảm ơn bác sĩ.

Nhưng vừa thấy bóng bác sĩ khuất dần nơi hành lang, ông ta lập tức rút điếu thuốc từ túi quần ra, bật lửa châm, khoan khoái nhả ra một vòng khói.

Mùi thuốc lá quen thuộc xộc thẳng vào mũi, tôi không kìm được mà nhớ lại tất cả những gì từng trải qua ở kiếp .

Kiếp , mẹ tôi bị máy trong xưởng cắ//t đứt cả tay trái. May mà được cấp cứu kịp thời, giữ lại được mạng và nối lại tay.

Bác sĩ dặn đi dặn lại tôi và ba tôi: không được thuốc, không được bệnh nhân hít khói thuốc, nếu không tay sẽ ho//ại tử.

Ba tôi liên tục gật vâng dạ, vậy mà quay tù tì hết điếu đến điếu khác, người ám mùi thuốc nồng nặc, vẫn thản nhiên vào phòng bệnh của mẹ tôi.

Thậm chí, ông ta còn đốt thuốc ngay mẹ tôi:

“Bác sĩ vớ vẩn, toàn thích phóng đại vấn đề! Nghe bao có chuyện người nhà không được thuốc chưa? Toàn trò moi !”

Ai ngờ, tay mẹ tôi vừa được nối đỏ ửng, sưng phù, đau đến mức bà quằn quại giường rồi ngất đi.

Tôi hoảng loạn chạy ra ngoài cầu cứu.

Cuối cùng, mẹ tôi vì ho//ại tử tay, dẫn đến nhiễm trùng và các biến chứng mà không qua khỏi.

Còn kẻ gây ra cái chết cho mẹ, chính là ba tôi. Ông ta cầm khoản đền bù 200.000 tệ mà ông ta ăn vạ được ở bệnh viện, dắt tình nhân đi tiêu xài thỏa thích.

Ông trời có mắt, tôi được sống lại một lần nữa!

Tôi trừng trừng nhìn điếu thuốc tay ba tôi dần ngắn lại, ánh mắt đầy lửa giận.

Kiếp , tôi thề, không ai được phép tổn thương mẹ tôi nữa!

Ba tôi dụi tắt tàn thuốc, nhấc chuẩn bị đi vào phòng bệnh.

2

Tôi đứng chắn phòng bệnh, ba tôi giật mình khựng lại, cau :

vào xem mẹ thế nào! Phẫu thuật lớn thế , nhỡ đâu tụi bác sĩ nhân cơ hội giở trò thì sao?”

Tôi bình tĩnh :

“Bác sĩ dặn rõ, mẹ không được thấy khói thuốc. Ba không nghe thấy à?”

Ba tôi khịt mũi khinh bỉ, vung tay định đẩy tôi ra:

nít biết gì! Tụi bác sĩ toàn phóng đại, bệnh nhẹ thì nặng kiếm thôi!”

Tôi hít sâu một hơi, dang tay bám chặt khung , quyết không lùi .

“Mẹ không thể thấy khói thuốc! Ba muốn vào thì về nhà tắm gội sạch sẽ rồi hẵng quay lại!”

Hành động của tôi khiến các bệnh nhân xung quanh dừng lại xem.

Ba tôi thấy mất , tát thẳng vào tôi một cái.

“Đồ sao chổi! Dám ra lệnh cho ? Tránh ra!”

So cái tát ấy, mùi hôi thối từ hơi thở pha trộn mùi thuốc lá của ông ta mới khiến tôi choáng váng.

Tôi nghiến răng, bám chặt khung , hét lớn:

“Ba giỏi thì đánh chết ngay đây đi! Dù thế nào, người ba còn mùi thuốc thì ba không được vào!”

Ba tôi nheo mắt nhìn tôi, đột nhiên nở một nụ cười nham hiểm:

tên bác sĩ kia có quan hệ gì? lòng nó rồi chứ gì?”

Rồi như thú hoang nổi điên, ông ta giáng từng cú đấm vào người tôi, vừa đánh vừa gào:

muốn vào đâu thì vào! mẹ giở trò đúng không? Tụi bây rủ nhau lừa à?!”

Tôi không chống cự nổi, ngã sõng soài , nhưng vẫn cố siết chặt ống quần ba tôi.

Ông ta vung đá tôi ra như đá một bọc rác.

“Dừng tay lại!”

Tôi nhẹ nhõm thả tay ra.

Người tôi chờ, cuối cùng cũng tới.

3

Ba tôi bị cảnh sát ập vào còng tay, ghì chặt xuống đất.

“Cạch!”

Tiếng còng tay vang lên, ông ta vùng vẫy điên cuồng, nhưng nhanh chóng bị đè xuống.

“Tôi dạy tôi thì liên quan gì đến mấy người?! Đưa số hiệu ra, tôi kiện hết các người!”

“Máy quay ghi hình đầy đủ, yên tâm, không oan uổng ai đâu. Có gì thì về đồn tiếp!”

Tôi lén nhắn tin báo cảnh sát ngay khi thấy ông ta châm thuốc. May mà cảnh sát đến kịp, không thì tôi chẳng thể cản nổi người cha vũ phu .

Nhưng vì tôi không bị thương đến mức “có thương tích nhẹ” chưa đủ cấu thành tội, lại là việc trong nhà, nên ba tôi chỉ bị tạm giam vài ngày là sẽ được thả.

Đến lúc đó, thứ đang chờ mẹ tôi… e rằng sẽ là địa ngục.

Tôi lạnh toát người.

làm sao bây ?

Tôi chưa kịp nghĩ ra cách gì, vào thăm mẹ.

Mẹ tôi tỉnh, cũng nghe loáng thoáng từ mọi người chuyện vừa xảy ra.

Bà vuốt nhẹ vết bầm tôi, mắt ngấn lệ:

“Lỗi tại mẹ… Mẹ chỉ muốn kiếm thêm , mua cho cái laptop vui vẻ vào đại học.

Ai ngờ… chỉ sơ sẩy một chút…”

Tôi lắc :

“Tai nạn thì là ngoài ý muốn, Nhưng việc ba thuốc thì khác, ông ấy sẽ hại chế//t mẹ mất!”

gái mà cứ mở miệng là chế//t chóc, rể làm sao có thể hại chị được chứ?”

Một giọng the thé chát chúa vang lên ngoài .

Tôi ngẩng nhìn, một người phụ nữ mặc sườn xám xẻ , đi giày gót, uốn éo eo vào phòng.

4

“Chị à, đàn ông nào mà không thuốc? rể nghiện thuốc như thế, bắt ảnh cai chẳng khác nào lấy mạng ảnh cả!”

Dì út vừa dứt lời ngồi phịch xuống giường bệnh, tà váy sườn xám gần như xẻ đến tận đùi, mùi nước hoa nồng nặc khiến tôi khó chịu.

Sắc mẹ tôi cũng khó coi ra .

“Bác sĩ tôi không được thấy khói thuốc, nếu không tay sẽ bị ho//ại tử.”

“Trời ơi, bác sĩ bây toàn thích phóng đại thôi. Chị không là được rồi, tí khói thuốc thì ảnh hưởng gì chứ!”

Dì đặt xuống vài quả táo, vừa cười vừa khuyên tôi và mẹ đừng đối ba tôi làm gì, nhịn một chút cho yên nhà yên .

Tôi lạnh lùng nhìn theo bóng lưng dì rời đi, chờ bà ta không ý lặng lẽ bám theo.

Dì không rời khỏi bệnh viện mà rẽ vào một tòa nhà khám khác, khoa phụ sản.

Tôi đợi bà ta khám , rồi thấy dì đi vào nhà vệ sinh nữ. Tôi cũng vào buồng kế bên.

Tiếng vải vóc sột soạt vang lên, tiếp theo đó là những tiếng thở dốc khiến người ta đỏ tai hồng.

Tôi kiên nhẫn chờ dì việc, rồi nghe thấy bà ta gửi một đoạn tin nhắn thoại WeChat:

rể, em có quyến rũ hơn chị không?”

5

“Em vừa đến bệnh viện nè, đợi việc em sẽ cho một tin vui!”

Thu dọn , dì lại xỏ đôi giày gót rời khỏi, nhưng lần , dè dặt hơn nhiều.

Tôi tắt chế độ ghi âm điện thoại.

Không sai, dì út chính là tiểu tam kiếp của ba tôi.

Sau khi mẹ tôi mất, bà ta mang bầu ngang nhiên dọn vào nhà tôi, tiêu xài bồi thường của mẹ, bắt tôi làm người hầu, thậm chí đánh gãy tôi không cho đi học, định bán tôi lấy sính lễ .

Bà ta còn hùng hồn tuyên bố:

“Năm đó rể vốn định cưới tôi! Là mẹ cô chen ngang! Chúng tôi mới là ái!”

Nhưng tôi biết rõ, năm xưa là ba tôi quỳ gối van xin ông ngoại gả mẹ tôi cho ông ta.

Ba tôi mê sự đảm đang, sống tiết kiệm biết vun vén của mẹ, nhưng lại không nỡ rời bỏ sự quyến rũ lẳng lơ của dì. Sau lưng mẹ tôi không biết lén qua lại bao nhiêu lần.

Tôi từng lén xem điện thoại của họ.

Trong những đêm dì tá túc ở nhà tôi, khi mẹ ôm tôi sốt đi viện, hay những lần mẹ đi họp phụ huynh…

Họ lén lút chính chiếc giường của mẹ tôi.

Treo mác ái, thực chất là thỏa mãn thú vui vụng trộm.

Tùy chỉnh
Danh sách chương