Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/10t3CFo17o

302

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

Chương 2

con người ghê tởm ấy, tôi sẽ không tha cho bất cứ .

6

Ba tôi được thả ra đồn cảnh sát, ông ta không biết chính tôi là người báo án.

Tôi lấy gần hết tiền tiêu vặt, mua cho ông ta cây thuốc lá hảo hạng, cúi đầu nhận lỗi, còn hứa này đi làm thêm sẽ dành tiền mua thuốc cho ông ta. Cuối cùng ông ta cũng tạm tha thứ.

Chẳng qua chỉ là vẽ dỗ ông ta. Đàn ông giỏi nhất là trò hứa cho vui, mà chẳng biết làm?

tôi bắt đầu kể lể tình trạng thảm hại của mẹ: không vệ sinh cá nhân, nôn mửa, tiêu tiểu tại chỗ, cả phòng bệnh nồng nặc mùi khó chịu.

Xin lỗi mẹ, mẹ tha lỗi cho con.

Quả nhiên, vừa xong, ba tôi nhăn nhó ghét bỏ, đuổi tôi bệnh :

“Cút, mẹ con lo xong rồi hẵng mò nhà này!”

ông ta cũng chẳng nhắc đến đi thăm mẹ nữa.

Tôi và mẹ không có ở nhà, thì căn nhà này chẳng mặc sức ông ta tự tung tự tác?

Ông ta không chờ nổi hẹn dì út đến nhà rồi.

Tôi vô tình liếc qua camera mini gắn ở phòng khách, trong lòng cười lạnh:

Cái gọi là chân ái của người, đừng làm tôi thất vọng nhé.

7

Mẹ tôi đang dưỡng bệnh rất tốt, sức khỏe ngày càng hồi phục.

Nhưng vẫn chưa được mùi khói thuốc, bác sĩ nói ít nhất đợi sáu tháng ổn.

khi xuất , lại căn nhà , ba tôi chính là quả bom hẹn giờ.

Kiếp trước, khi cánh tay mẹ sưng đỏ, phản ứng đầu tiên của ông ta không gọi bác sĩ, mà là mở toang cửa sổ, lôi lọ dầu thơm xịt khắp phòng che mùi khói thuốc, rồi quay sang ăn vạ đòi bệnh bồi thường 200.000 tệ.

Rốt cuộc là nhất thời hồ đồ hay có tính toán trước?

Tôi không dám đánh cược.

Tôi xin mẹ thuê nhà gần trường đại học của tôi, vừa tiện ở bên chăm sóc, khi mẹ khoẻ lại vừa có xin làm ở căn-tin, an toàn, có ăn ở ổn định, không nguy hiểm trong xưởng.

Tôi dụi đầu vào vai mẹ, nũng nịu:

“Con lần đầu vào đại học sợ mà… mẹ làm ở căn-tin còn có gắp cho con nhiều đồ ăn hơn nữa.”

Mẹ cười dịu dàng đồng ý. Tôi gắng lắm ngăn nước mắt không trào ra.

Được một lần nữa làm nũng với mẹ, thật là điều hạnh phúc nhất.

Trước khi đi thuê nhà, tôi cùng mẹ nhà thu dọn đồ đạc và giấy tờ.

“Mẹ chờ ngoài nhé, con vào là được rồi.”

Với cơn nghiện thuốc của ba, trong nhà rất có ám mùi khói, mẹ không nên vào.

Nhà không có , tôi nhanh chóng thu dọn một vali lớn, mở cửa thông gió tản bớt mùi, tranh thủ tắm sạch đầu đến chân, tóc còn ướt rượt bước ra…

“Hay quá nhỉ! mẹ con mất dạng cả tháng, giờ quay thu dọn đồ là định theo giai bỏ trốn không?!”

8

tiếng quát giận dữ của bố, mẹ tôi đang đeo khẩu trang đứng ngoài cửa, giật theo bản năng lùi lại một bước.

Không chỉ một bước này lại chọc giận ông ta.

“Không gặp vài tháng mà gan to ra rồi hả? Coi thường ông ? Khai mau! lòng thằng bác sĩ vô dụng kia rồi đúng không?!”

Vừa nói, ông ta vừa xông tới định túm lấy mẹ tôi. Mẹ hoảng loạn lùi phía .

Khứu giác nhạy bén của tôi mùi khói thuốc nồng nặc trên người ông ta!

Dây thần kinh vốn căng dây đàn trong đầu tôi cuối cùng cũng đứt “phựt” một tiếng!

Tôi lao phía bếp, rút con da//o cầm chặt rồi xông ra, vung lên hướng phía ông ta:

“Không được động vào mẹ tôi! Cút xa bà ấy ra!”

Ông ta giật lùi lại, khi nhận ra là tôi thì lại cố gắng tỏ ra oai phong, gào lên:

“Tao là ba ! Đồ con bất hiếu!”

Tôi bật cười lạnh lùng: “Tôi không có người ba ông.”

Tôi che chắn cho mẹ, tay vẫn siết chặt con da//o, đối mặt với ông ta.

“Ôi trời ơi, trong nhà với nhau mà có cần nói với nhau lớn tiếng vậy không?” Dì tôi lưng ba bước ra, nở nụ cười nhạt nhẽo.

Mẹ tôi nhìn dì thì mắt sáng rỡ: “A Hồng, em mang thai rồi à?”

Dì và dượng kết hôn nhiều năm không có con, mẹ tôi còn sốt sắng hơn cả dì: nấu canh tẩm bổ, giới thiệu bác sĩ đông y nổi tiếng, thậm chí còn vay tiền giúp dì làm thụ tinh nhân tạo.

Tiếc là những tấm lòng ấy… lại đổ cho chó gặm.

Dì cười mỉm, bàn tay yêu kiều xoa lên chiếc bụng hơi nhô ra: “Cũng nhờ phúc của chị và rể.”

Màn xen ngang bất khiến không khí dịu lại.

Dì cười giải thích: “Hồi Tiểu Nhụy gạt rể nói chị đến tiểu tiện cũng không tự lo nổi, nói bóng gió là không ấy đến thăm chị. Cộng thêm chị và Tiểu Nhụy cứ một mực lời tên bác sĩ , khiến rể nghi .”

Mẹ tôi trừng mắt nhìn bố, không tin nổi:

nghi em ngoại tình với bác sĩ Triệu?!”

9

“Thằng bác sĩ nói câu gì, em và con nhỏ kia tin răm rắp. Còn tôi nói thì chẳng thèm ! Em còn dám bảo không có gì với hắn ta?”

Mẹ cau : “Em và con bé chỉ làm theo lời dặn của bác sĩ! Chẳng lẽ bác sĩ lại hại người?”

Bố tôi cười khẩy, bắt đầu phân tích:

“Em với con bé kia vốn chẳng ưa gì tôi thuốc! Có khi nhân cơ hội em thương, người cấu kết với bác sĩ ép tôi bỏ thuốc cũng nên!”

Dì chen vào: “Nói bệnh nhân không được thuốc thì còn hợp lý, nhưng bảo không được mùi khói cũng quá đáng thật, rể nghi cũng .”

Tôi giơ da//o chỉ thẳng vào người:

“Các người là bác sĩ chắc? Đến vài chữ còn không biết đọc, mà cũng đòi nghi bác sĩ chính quy ở bệnh trung ương? Không biết xấu hổ sao?

“Còn dám nói mẹ con tôi bẩn thỉu? Trong lòng dơ bẩn nên nhìn cũng dơ bẩn!”

Mặt dì đỏ bừng vì tức giận, ba tôi quát lớn:

“Được! em nói không ngoại tình, thì tháo khẩu trang ra tôi tin!”

Trên người ba tôi mùi thuốc lá nồng đến phát ói! Tôi nín thở nói với ông nãy tới giờ!

mẹ tôi tháo khẩu trang N95 ra bây giờ sẽ rất nguy hiểm!

Mẹ tôi lắc đầu không chịu. Dì lại tiếp tục kích bác: “Chị thà lời người ngoài còn hơn tin chồng , rõ ràng là có tật giật .”

ba tôi cười nham hiểm: “Được thôi, hôm nay không tháo thì đứng đây mà giằng co đến sáng!”

Ông ta rút ra một bao thuốc túi quần, thao tác thuần thục mở ra, dì thì nhanh chóng lấy bật lửa, chuẩn châm thuốc.

Miệng thì còn văng câu: “Đàn ông thuốc có khí chất, cấm thuốc chẳng khác nào cấm phát tài!”

Bọn họ… thật sự lấy mạng mẹ tôi!

mắt tôi đỏ ngầu, tôi vung da//o lao đến:

chế//t thì cùng chế//t!”

10

Có lẽ bộ dạng của tôi quá hùng hổ, dì vội vã né sang một bên che bụng. ba tôi theo phản xạ lùi lại… nhưng quên mất đang đứng ngay mép cầu thang.

Trượt chân một cái, ông ta ngã lăn xuống cầu thang, chỉ dừng lại khi đập vào bức tường ở chân cầu thang.

Ông ta ôm lưng rên rỉ, hồi lâu không ngồi dậy nổi.

rể!”. Dì hoảng hốt chạy tới.

Tôi và mẹ vội gọi 120.

Bác sĩ kết luận: gãy cột sống, cần phẫu thuật gấp. Do tuổi cao, gắn đinh kim loại vào người.

Mẹ tôi là người nhà nên ký đơn đồng ý phẫu thuật. Khi ba tôi tỉnh lại, bác sĩ còn đến tận giường dặn:

“Không được thuốc, cũng không được mùi khói thuốc, không chỗ gắn đinh sẽ hoạ//i tử. Lúc khổ vẫn là chính ông thôi.”

ba tôi mặt trắng bệch, rối rít gật đầu.

Ra rồi, việc đầu tiên ông ta làm là vứt sạch toàn bộ thuốc và bật lửa trong nhà.

Thậm chí còn đăng status lên mạng xã hội, đính kèm ảnh nằm , cảm thán:

“Bệnh rồi biết quý sức khỏe. nay xin chào tạm biệt thuốc lá!”

Lại còn bổ sung trong bình luận: “Bác sĩ dặn không được khói thuốc, mong em bạn bè hẹn tôi thì đừng nhé, cảm ơn mọi người!”

Tôi lạnh lùng nhìn ông ta diễn trò, cả thế giới đều vì ông mà bỏ thuốc.

không? Không không bỏ được thuốc, mà là chưa đụng đến thân thôi.

11

Ba tôi nghiện thuốc đến phát cuồng, ngay cả khi mẹ tôi mang thai ông ta cũng không chịu dừng, còn gào lên: “Cô không thì ra ngoài đi!”

Khói thuốc ngập tràn trong nhà, khiến tôi sinh ra hen suyễn bẩm sinh, nhỏ liên tục viêm phổi, viêm mũi.

Thế nhưng ông ta sống chết cũng không chịu thừa nhận là do khói thuốc, cứ khăng khăng đổ lỗi cho khói dầu khi mẹ nấu ăn, nói vì thế sinh ra đứa con gái vô dụng tôi.

Ông ta biết thuốc có hại, cũng biết khói dầu không tốt cho sức khỏe, nhưng miễn là bản thân không bệnh, thì vợ con có bệnh cũng chẳng sao.

Cho nên, lưỡi dao không cắt vào da thịt , sẽ chẳng bao giờ biết đau đến thế nào.

Tôi dắt mẹ đi thuê một căn phòng gần trường đại học.

thật buồn cười, ba tôi tìm tôi tính cái lưng gãy mà chẳng biết tôi học ở đâu.

Tôi và mẹ sống yên ổn trong phòng trọ, còn ông ta và dì út thì ở nhà mây mưa hoan lạc.

Tùy chỉnh
Danh sách chương