Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/1Vn8bGYtgf

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

Chương 4

“Thái tử ca ca.”

Y nghe ra nét bất thường trong lời ta, giơ tay vuốt nhẹ dải tua rủ bên mái tóc của ta, dịu dàng vỗ về:

“A Yên, có chuyện gì vậy?”

Ta do dự hồi lâu, rốt cuộc vẫn không muốn nói thật cho y biết.

Ngẩng đầu lên, mắt đẫm lệ.

“Hôm nay… ta vốn muốn xuống núi mua kẹo quế hoa ở tiệm phố đông kia, nhưng vừa rồi ta mải trò chuyện với sư phụ trong chùa, lỡ mất thời gian. Giờ muộn quá rồi, tiệm đó đông khách lắm, chắc chắn đã bán hết từ sớm.”

“Chỉ vì chuyện này ư?”

“Vâng, chỉ vì chuyện này thôi.”

Y tươi cười, như làm trò ảo thuật, móc ra một túi vải từ sau lưng.

“Xem nào, đây là gì?”

Ta lập tức vui mừng khôn xiết.

“Thần kỳ quá!”

“Thái tử ca ca, huynh giỏi thật đấy!”

Xem kìa, lúc đó ta ngốc nghếch biết bao.

Thà chẳng tin trời cao, chẳng tin thần Phật, cũng chẳng tin rằng vị Thái tử đã là thanh mai trúc mã, si tình sâu nặng của ta, lại không phải người tốt.

Cho dù biết rõ trước mắt là tường nam vững chắc, ta cũng sẵn lòng đâm đầu vào không chút do dự.

Mãi đến khi…

Đâm đến đầu vỡ máu chảy, thân đầy thương tích.

Ta lại quay về căn phòng thiền viện khi xưa tu dưỡng, mở ra một góc sân nhỏ.

Sân đơn sơ thanh tịnh, có một cây hồng đậu do chính tay ta trồng năm xưa.

Hồi mới đem về, nó chỉ là một mầm cây gầy guộc.

Ngày ngày ta tưới nước chăm bẵm, mong nó lớn nhanh ra quả, cũng như mong mình sớm xuống núi đoàn tụ.

“Nguyện người hãy hái nhiều, hạt này khắc khoải tơ vương.”

Hy vọng kẻ ta hằng vương vấn chớ quên ta.

Nhiều năm qua, thời thế xoay vần, mầm non yếu ớt xưa đã lớn thành cây cao cành lá sum suê.

Gió thoảng qua, lá cây rào rạt ngân vang.

Mà nỗi nhớ ta từng chôn xuống khi ấy, rốt cuộc không ai đáp lại.

Nhận ra ta tốn công chờ đợi, trong ánh mắt ngạc nhiên của Sở Dục, ta cầm lưỡi rìu lên, rồi dứt khoát chém xuống.

Rắc, rắc.

Ta vì chính mình mà thấy không đáng.

Vì tấm chân tình của mình mà thấy không đáng.

Mồ hôi chảy ướt đẫm, ta mải miết vung rìu, nhát này đến nhát khác, cho đến khi thân cây ầm ầm gục xuống, bụi đất bay mù mịt, cuối cùng mọi thứ lại trở về lặng ngắt.

Đã biết gặp phải người không ra gì, có đầu không có cuối.

Không bằng hãy quên hết chuyện xưa, làm lại cuộc đời.

09

Trên đường về, ta không may chạm mặt Thái tử.

“Thất đệ cùng đệ muội, thật tâm đầu ý hợp.”

Nghe giọng y có mùi men, khiến ta bất giác nhớ lại đêm hoang đường nọ.

Khi ấy y cũng thế, giọng ngà ngà say.

Nỗi sợ trào dâng, ta co rúm vào góc xe ngựa, run rẩy không ngừng.

Sở Dục an ủi ta, rồi xuống xe tiếp chuyện y.

“Hoàng huynh nói quá lời.”

Sở Hành hừ lạnh, nghiến răng ken két, ghé sát tai Sở Dục, thấp giọng nói:

“Thất đệ, đừng vội đắc ý.

“Vương phi mà đệ sắp cưới về, thanh mai trúc mã của nàng chính là bổn vương, người đã từng có quan hệ phu thê với nàng, cũng là bổn vương.”

Nước mắt tủi nhục của ta ào ạt tuôn rơi.

Gió thổi lồng lộng, thổi tung rèm xe.

Qua khe hở, ta trông thấy hai người đang đối đầu căng thẳng.

Kiếm rút ra, cung giương lên, đối đầu kịch liệt.

Sở Hành nói xong thì chằm chằm nhìn Sở Dục, tựa hồ muốn chọc giận y, chờ mong xem y phản ứng thế nào.

Song từ gương mặt Sở Dục chẳng hề thấy dao động.

“Vậy thì đã sao? Điều đó chứng tỏ cái gì?”

“Chứng tỏ —”

Y ngừng lại, nhếch môi cười chua chát.

Sau đó từng chữ một nói:

“Ngươi là một thứ rác rưởi.”

10

Khi y trở lại xe, ta đã khóc lặng lẽ rất lâu, mắt sưng như quả đào.

“Tại sao?”

“Tại sao chàng đã biết hết chuyện của ta, lại vẫn lựa chọn ta?”

Y cầm khăn, cẩn thận giúp ta lau hàng lệ.

“Chẳng vì sao cả, chuyện trước kia chẳng phải lỗi nàng.

“Ta đối với nàng, vừa là bảo vệ, vừa là chân tình mến mộ.”

Ta có phần lo lắng: “Nhưng huynh ấy là Thái tử, hôm nay chàng xé toang thể diện với huynh ấy như thế, lỡ ta liên lụy chàng thì phải làm sao?”

Sở Dục trầm ngâm giây lát, suy nghĩ thận trọng, rồi đáp:

“Có vài chuyện ta không muốn tiết lộ sớm, nhưng nàng đã hỏi, ta cũng không giấu nàng điều gì.”

“Bởi giữa ta và nàng, không có bí mật.”

Y đưa ta tới một căn nhà vắng vẻ.

Sở Dục rút thanh kiếm giấu sau vách xe, khẽ vung chân hất nó lên, rồi tung người đón lấy giữa không trung, xoay lưỡi kiếm thành một đóa chiêu hoa, sau đó thẳng tay đâm tới.

Tiếng gió rít lanh lảnh tựa long ngâm, tiếp đấy y đạp lên tường, phi thân qua mái nhà, lưỡi kiếm dưới ánh trăng bật lên tia sáng trắng lấp loáng, rạch nát màn đêm.

Y cứ thế mà thỏa sức vờn kiếm, thân ảnh nhẹ nhàng, như rồng bay phượng múa, khí thế ngút trời.

“Chàng… chuyện này…”

Ta sững sờ nhìn, lắp bắp nửa buổi vẫn chẳng nói nên câu.

Bệnh tật của Sở Dục, y đã giả vờ suốt ba năm, đến nỗi ai cũng quên rằng y từng là người kiệt xuất ra sao.

Thất hoàng tử bẩm sinh thông tuệ, văn võ song toàn.

Ba tuổi thuộc Thiên Tự Văn, bốn tuổi đã làm thơ.

Năm mười tuổi, y viết một bài luận về vấn đề cải cách triều chính, chỉ trích thời cuộc, được Hoàng thượng và đế sư tán thưởng.

Mười lăm tuổi, y cầm thương một mình bước vào rừng thẳm, săn được một con hổ trắng to lớn.

Nhưng chính trong lần săn bắn ấy, y vật lộn với mãnh thú, chân phải bị cắn thương, từ đó đi lại bất tiện, sức khỏe suy yếu, thường ngày đóng cửa không ra ngoài.

Người đời bảo, thông minh quá ắt tổn hại.

Nhưng kỳ thực vết thương ở chân kia, máu thịt có be bét, song không ảnh hưởng gân cốt.

Y hồi tưởng:

“Năm ấy, có vô số chuyện dồn dập xảy đến. Mẫu phi ta tạ thế, thế lực mẫu tộc suy yếu. Thái tử thắng trận hồi triều, ngôi vị càng vững. Mấy vị hoàng huynh, hoàng đệ khác không ai là kẻ hiền hòa, đều hằm hè rình rập như bầy sói. Nếu ta quá rực rỡ, chẳng khác nào tự chuốc tai vạ.”

“Ta không muốn sa vào vòng đấu đá vô tận, nên bày ra bệnh tật dối người, khiến thiên hạ lầm tưởng.”

Y lau qua lưỡi kiếm, ánh thép lạnh lùng khiến người rợn gáy.

“Nhưng từ hôm nay, ta không định nhịn nữa.”

“Từng nói với chính mình phải thu liễm hào quang, song không có nghĩa là thật sự nhượng bộ. Cũng chẳng đổi lấy an ổn lâu dài. Lúc cần thì cứ lộ nanh vuốt, như bây giờ, không ngại gì hết —”

“Cho nên biết mà không tránh.”

11

Vị Thất hoàng tử nửa chết nửa sống bấy lâu nay, đột nhiên khỏe lại.

Y bảo đã gặp một lão thần y, cầu thuốc suốt nhiều năm, giờ mới hồi phục như cũ.

Đồng thời, y cũng chờ được cơ hội để bộc lộ tài năng.

Tùy chỉnh
Danh sách chương