Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/1qPyzlATCb
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
Tôi gả cho Chu Tuỳ đúng lúc hắn đi làm nhiệm vụ.
Tuần trăng mật không có, đám cưới cũng khỏi bàn.
Tôi độc thân cưới xong lại tiếp tục “phòng không gối chiếc”, đêm đó bị hai đứa bạn thân rủ đi đánh mạt chược giải sầu.
Vì muốn tiết kiệm, hai đứa book một cái nhà nghỉ kiêm phòng mạt chược.
Vừa chơi được, vừa ngủ được, tiện đủ đường.
Tám giờ tối, tôi lén lút đẩy cửa bước vào.
Hai con bạn thân nằm xoãi như cá khô trên giường, bên cạnh là cái bàn mạt chược đã dựng sẵn lấp lánh chờ xóc quân.
“Một thiếu ba, gọi người đi!”
Tính đến hiện tại, số câu tôi từng nói với Chu Tuỳ chắc chưa đủ đếm trên một bàn tay.
Thế nên khỏi gọi hắn làm gì cho mất công, tôi mở điện thoại, đăng ngay một cái vòng bạn bè:
“Mạt chược thiếu một, phòng 305, ai tới trước được chơi trước.”
Còn bonus thêm định vị khách sạn.
Khi chọn người xem bài đăng, tôi còn cẩn thận chặn hết ba khứa người yêu cũ.
Cô bạn thân vừa rửa mạt chược vừa than thở:
“Phụ nữ có chồng mà nửa đêm còn mò ra ngoài đánh mạt chược, vậy mà ông chồng chẳng hỏi lấy một câu.”
Tôi lười biếng ngồi phịch xuống ghế, vừa đặt mông vừa đáp:
“Người ta còn bận lo chuyện của người khác, lấy đâu thời gian lo cho tao?”
Chồng tôi, Chu Tùy là cảnh sát hình sự. Dạo này đang theo một vụ án lớn, hôm lãnh giấy kết hôn xong, vừa bước ra khỏi Cục Dân chính là mất hút luôn.
Tám múi cơ bụng truyền thuyết, tôi còn chưa kịp sờ lấy một múi!
Nửa tiếng sau, chuông cửa reo.
Tôi bật dậy ra mở cửa, một người đàn ông dựa hờ vào khung cửa, dáng vẻ cà lơ phất phơ:
“Sao nào, nhớ anh rồi à?”
Tách!
Tôi suýt lên cơn đau tim!
Là người yêu cũ – một tay đua xe.
Ngày xưa anh ta phóng nhanh đến mức tôi lo có ngày bay khỏi xe gãy cổ, nên quyết dứt áo ra đi.
Xong đời rồi!
Tôi hoảng hốt mở vòng bạn bè ra xem.
Trời ơi… tôi lỡ chọn chế độ chỉ hiển thị với nhóm người yêu cũ.
Còn tiện thể… đăng luôn số phòng khách sạn!
Chết chắc rồi…
Quả nhiên, một giọng nói khác vang lên:
“Tống Thư, chuyện gì đây?”
Mặt tôi tái mét, quay đầu nhìn.
Là người yêu cũ cũ hơn – bác sĩ ngoại khoa, vừa tan ca, mệt rũ, tay còn vắt áo blouse.
Mặt tay đua xe co giật:
“Hai người? Tống Thư, cô còn biết liêm sỉ không vậy?”
“Tôi…”
“Ồ, chơi lớn đấy. Nhìn cô chẳng phải thiếu một mà thiếu ba cơ mà?”
Một giọng thứ ba từ bên trái vọng đến.
Tôi tuyệt vọng nhìn qua — đúng rồi, anh này cũng chia tay rồi.
Cậu ấm nhà giàu, chuyên lấy tiền đè người, nhưng trăng hoa.
Cả phòng bỗng im lặng.
Cô bạn thân trốn sau lưng, vừa bóc hạt dưa vừa hóng trò vui như xem phim chiếu rạp.
Tay đua mặt xanh như tàu lá:
“Biến! Ba người chúng tôi không đủ, cô tự chơi một mình đi!”
Anh ta quay ngoắt bỏ đi, đúng lúc cánh cửa cầu thang bị đá bật mở.
Một đám cảnh sát xông vào.
Ông anh dẫn đầu hét to như sấm:
“Truy quét mại dam! Ngồi xuống hết cho tôi!”
Tôi đơ như tượng, mấy người còn lại ôm đầu ngồi chồm hổm.
Những cảnh sát khác nhanh chóng tràn sang phòng kế bên, rõ ràng đây là chiến dịch có quy mô.
Trong cơn hỗn loạn, tôi lí nhí:
“Anh ơi, em… em có chồng rồi…”
Trời ơi, ngàn vạn lần đừng để Chu Tùy biết được…
Vừa mới cưới mà dính phải chuyện thế này, chẳng khác nào tự đưa đầu vào rọ.
Chưa kịp nghĩ tiếp thì từ cầu thang, một đôi chân dài bước vào.
“Khống chế được chưa?”
…
Thề luôn, nhắm mắt lại tôi cũng nhận ra giọng Chu Tùy.
Giọng trầm lạnh, hơi khàn khàn, nghe đã thấy nghiêm túc và cực kỳ có uy.
Nếu bình thường thì đúng là giọng khiến người ta có cảm giác an toàn.
Nhưng rơi vào tai tôi lúc này — chẳng khác gì tiếng chuông báo tử!
Tôi vội cúi đầu ôm chặt lấy gáy, cầu trời cho hắn đừng nhìn thấy mình.
Ai đó cứu tôi với — sao chiến dịch truy quét mại dam lại lôi cả đội hình sự vào vậy hả trời!?
…