Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/7pimguE7o0

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

Chương 2

Có tín hiệu điện thoại rồi, tôi lập tức gửi tin nhắn cho cô ấy:

【Xin lỗi em…】

Cô ấy nhắn lại một dấu hỏi:

【Hả? Chị gái, chị sao rồi?】

Tôi nghẹn ngào đánh máy:

【Chị không ngờ em ngày xưa sống cực đến vậy…】

Cô ấy:

【Cực cái gì đâu? Chị vừa làm gì thế?】

Tôi:

【Đi cắt cỏ cho heo ăn.】

Cô ấy rep liền:

【Vậy ra em chính là “Thể chất thiên phú – thánh nữ cắt cỏ truyền đời”! Đưa liềm đây, em xông pha cho!】

Tôi bật cười thành tiếng.

Tâm trạng cũng nhẹ nhõm hơn rất nhiều.

6

Tôi từng nghĩ… chắc mình sẽ nhớ Tần Dư Lễ nhiều lắm.

Nhưng mà lúc bận cho gà ăn, thật sự chẳng còn chỗ nào để mà nhớ nhung nữa.

Tôi vốn là kiểu người rất mong manh.

Khi biết mình không phải con ruột, tôi gần như sụp đổ.

Nhưng những công việc nhà nông lặt vặt lại khiến tôi vực dậy được.

Cứ bận rộn tay chân là lòng sẽ tạm thời yên ổn, không còn nghĩ đến quá khứ.

Suốt hơn một tháng trời, tôi và Phí Doanh Khê thường xuyên nhắn tin chia sẻ kinh nghiệm nuôi heo, trồng rau, hái trứng.

Tần Dư Lễ thì tìm đủ mọi cách để nhờ người chuyển lời đến tôi.

Tôi đúng kiểu trái gió trở trời:

Một mặt vừa thấy buồn, mặt khác lại giả bộ vô cảm như không có gì.

Giữa tháng Mười Hai, theo thường lệ, Tần Dư Lễ được nghỉ lễ Giáng sinh.

Những năm trước, tầm này tôi sẽ bay sang London để cùng anh ấy đón lễ.

Còn bây giờ… tôi sợ anh ấy coi gà của tôi là gà tây, rồi lôi ra nướng mất.

Nói đùa thôi.

Sự thật là… khoảng cách giữa chúng tôi quá lớn.

Giữa thành phố và làng quê, giữa giới thượng lưu và kẻ đi cắt cỏ nuôi heo.

Chênh lệch đến mức không còn lý do để bước tiếp.

Làng có trận tuyết đầu mùa.

Tôi quay clip tuyết rơi gửi cho Phí Doanh Khê.

Cô ấy vui mừng bảo sẽ sớm quay về thăm quê một chuyến.

Cô ấy cũng bắt đầu nhớ nhà rồi.

Trong lúc trò chuyện, cô ấy vô tình buột miệng:

“À mà… Tần Dư Lễ về nước rồi đó.”

Tôi khựng lại:

“Vậy à…”

Cô ấy nói tiếp:

“Ảnh cũng sẽ đến tìm chị đấy.”

Nếu anh ta thật sự tới, vậy thì… thôi nấu dư thêm một bát cháo khoai lang vậy.

7

Tối hôm đó, tôi mơ thấy Tần Dư Lễ.

Anh mặc chiếc áo măng-tô màu nâu nhạt, đi dưới những ngọn đèn Thiên sứ rực sáng ở London.

Tuyết trắng như bông hoa rơi nhè nhẹ trên mái tóc anh.

Đôi mắt anh ánh lên sắc vàng ấm áp từ những con phố lung linh:

“Đợi anh tốt nghiệp xong, mình kết hôn nhé.”

Tôi nhớ, lúc đó tôi từng nói:

“Ừm.”

Nhưng trong giấc mơ hôm nay, tôi lại ngượng nghịu xoa tay vào nhau:

“Thôi không được đâu… Heo nhà em sắp đẻ rồi, em phải về chăm nó.”

Tiếng gà trống gáy vang lên đánh thức tôi khỏi mộng.

Tôi ngồi dậy, mặc chiếc áo bông in hoa mẫu đơn đỏ thắm.

Sau đó cầm theo thùng cám, bước ra chuồng gà.

Cho gà ăn xong, tôi quay về uống một bát cháo khoai lang nóng hổi.

Cuộc sống là vậy – đơn giản, bình dị, chẳng có gì hoa mỹ.

Gần trưa, Phí Doanh Khê mới đến.

Chiếc xe dừng lại trong sân.

Cô ấy vén váy, nhảy xuống xe, chạy ào vào nhà như một chú chim non vừa trở về tổ:

“Bà ơi~~”

Mẹ nuôi tôi bước ra.

Vừa thấy tôi, bà liền cau mày, giọng pha chút xót xa:

“Giản Chi, con gầy quá rồi…”

Bà bước đến, như bao lần trước, thân thiết khoác tay tôi:

“Nếu cực quá thì quay về đi con.

Doanh Khê không ngại có thêm một chị gái đâu.”

Phí Doanh Khê thật sự là một người rất tốt.

Tôi biết, cô ấy không để tâm đâu.

Nhưng nếu tôi quay về, thì sẽ là bất công với cô ấy.

Tôi nhẹ nhàng lắc đầu:

“Thôi ạ… Cuộc sống như vậy, cô ấy đã chịu đựng suốt hơn hai mươi năm rồi.”

Tôi biết, Phí Doanh Khê sẽ còn cần rất nhiều thời gian để hòa hợp với gia đình mới.

Tôi thì khác, tôi đã thân thuộc với mẹ nuôi hơn, thậm chí… còn giống bà hơn.

Nhà họ Phí có điều kiện đủ tốt để cả hai đứa con gái đều có thể sống sung túc, đầy đủ.

Nhưng tôi không thể an tâm mà chia phần những thứ đáng ra thuộc về Doanh Khê.

Suốt hai mươi mấy năm qua, tôi đã sống thay cô ấy một cuộc đời quá tốt đẹp rồi.

Mẹ nuôi thở dài, không nói gì thêm.

Chỉ lặng lẽ nhìn về phía dãy núi xa xăm.

8

Buổi trưa, bà nội làm thịt một con gà.

Hai cái đùi gà – tôi và Phí Doanh Khê mỗi người một chiếc.

Tôi trước đây rất ít khi ăn đồ có xương.

Vì thấy ăn không được… thanh lịch cho lắm.

Còn Doanh Khê thì chẳng nề hà gì.

Vừa cầm là gặm luôn, ngon lành.

Mẹ nuôi hơi cau mày, liếc cô ấy một cái đầy không hài lòng.

Trước mặt nhiều người nên bà không nói gì cả.

Chỉ im lặng, mím môi.

Ăn xong, Doanh Khê chủ động dọn dẹp, bê bát đĩa vào bếp rửa.

Mẹ nuôi ghé lại gần, khẽ nói bên tai tôi:

“Doanh Khê vẫn không bằng con được.

Con là do mẹ nuôi từ nhỏ, hiểu chuyện hơn nhiều.”

Tôi hơi ngập ngừng, rồi vẫn nhẹ giọng gọi bà một tiếng:

“Dì Vân… Nếu Doanh Khê nghe thấy, em ấy sẽ buồn đấy.

Trước đây, em ấy không cần phải học những thứ này.

Nhưng rồi em ấy sẽ làm tốt dần thôi.”

Mẹ nuôi thở dài:

“Ừ… ừ thôi, biết rồi.”

Tôi xếp chồng mấy cái đĩa còn lại, mang vào bếp.

Trong bếp, Doanh Khê đang dùng miếng xơ mướp rửa bát, động tác thuần thục như dân chuyên nghiệp.

Tôi đặt đống chén dĩa xuống, bước tới nói:

“Để chị làm cho.”

Cô ấy quay sang nhìn tôi, nửa cười nửa nghiêm túc:

Chị rửa không sạch bằng em đâu.”

Cũng đúng thật.

Tôi vẫn kiên quyết:

“Nhưng sao lại để em rửa được?”

Hai đứa giằng qua giật lại mấy lần, cuối cùng Doanh Khê đành nhích qua một bên, nhường tôi một khoảng nhỏ.

“Thôi được rồi được rồi, cùng nhau rửa nha.

Nhìn em biểu diễn thao tác cấp cao này nè, cam đoan sạch bóng luôn!”

9

Chiều hôm đó, Doanh Khê đeo đôi găng tay len cũ, kéo tôi ra ngoài… đắp người tuyết.

Vừa vo tuyết cô ấy vừa hỏi vu vơ:

“Chị gái nè, sao chị không tiếp tục với Tần Dư Lễ vậy?”

Gió hôm nay lạnh buốt.

Tôi quấn khăn che nửa mặt, rầu rĩ nói nhỏ:

“Vì nhà họ Tần… rất coi trọng môn đăng hộ đối.”

Cô ấy khựng lại:

“Nhưng hai người yêu nhau là được rồi mà?”

Tôi không muốn dây dưa mãi rồi sau này bị chia rẽ bởi người lớn như trong phim truyền hình.

Huống chi… ban đầu, người nên cùng Tần Dư Lễ lớn lên, là cô ấy – Phí Doanh Khê.

Tôi không biết nên giải thích sao cho phải.

Chỉ cúi đầu, nhỏ giọng nói:

“Đợi lúc nhà anh ta cắt tiền, thì tự khắc sẽ biết thế nào là thực tế.”

Mỗi lần nhắc tới Tần Dư Lễ, lòng tôi lại âm ỉ nhức.

Cảm giác như có một tấm lưới vây chặt lồng ngực.

Nỗi buồn không cách nào trút ra được.

Doanh Khê nhún vai:

“Thôi… em nghe không hiểu mấy chuyện tình cảm đâu.

Mình quay lại nói chuyện heo mẹ đẻ đi.”

Heo nái nhà tôi sắp sinh.

Cô ấy bắt đầu đếm ngón tay, giảng giải cho tôi nghe tỉ mỉ từng bước chăm sóc sau sinh.

Khi nói những điều đó, ánh mắt cô ấy rất kiên định, giọng đầy nhẹ nhàng:

“Giản Chi, chị không cần cảm thấy em từng chịu khổ.

Thật ra em thấy rất vui. Nhà chỉ có một mình em, người lớn không bắt em làm việc gì. Là em tự muốn giúp thôi.

Em còn học bác sĩ thú y, là để sau này về quê… đỡ đẻ cho heo mẹ đó.”

Cô ấy khựng lại một chút, rồi nắm lấy tay tôi, dịu dàng nói:

“Đừng dằn vặt bản thân nữa.”

Tôi khẽ gật đầu, sống mũi cay xè:

“Cảm ơn em, Doanh Khê.”

10

Vừa đắp xong người tuyết thì Tần Dư Lễ đến.

Sân nhà không đủ chỗ đậu xe, anh đành đỗ ở đầu làng rồi lội tuyết đi bộ tới.

Vừa thấy anh, Phí Doanh Khê lập tức đứng bật dậy, quay đầu chạy thẳng vào nhà:

“Hai người cứ nói chuyện nha, em té trước!”

Tôi và anh đã ba tháng không gặp.

Trên hàng mi anh còn đọng lại vài hạt tuyết li ti, gương mặt trắng lạnh vì gió rét ửng đỏ lên một chút.

“Tôi không giỏi chèo thuyền chống sóng. Nhưng nếu em là viên ngọc quý ở một bờ biển xa xôi, tôi cũng sẵn sàng vượt gió đi tìm.”

Câu tỏ tình này, anh từng nói với tôi rất nhiều lần.

Nhưng giờ đây, lòng tôi đã khác.

Cái gì mà thuyền với bè, lần sau về nước nhớ đặt ghế phổ thông là biết liền.

Tùy chỉnh
Danh sách chương