Tôi luôn hỏi Hứa Bân: “Anh có yêu em không?”
Thường thì anh ấy sẽ mỉm cười, nhẹ nhàng hôn tôi rồi nói: “Tất nhiên rồi, em còn phải hỏi sao?”
Nhưng trong khung trò chuyện được anh ghim lên đầu, đối phương cũng hỏi một câu giống hệt: “Anh có yêu cô ấy không?”
Câu trả lời của anh là: “Cô ấy thích hợp để sống chung.”
Tôi cầm điện thoại, rơi vào một cơn choáng váng mơ hồ.