Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/AUhxJbJDsc

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

Chương 3

7.

Trên người hắn có vài vết thương ngoài da, nhưng Tống Diễn Xuyên nhất quyết không chịu đến bệnh viện.

Hết cách, tôi đành tự tay xử lý vết thương cho hắn.

Dung dịch sát trùng nhỏ lên da, hắn vẫn không kêu lấy một tiếng.

Nếu không phải nhìn thấy ga giường bị vò nhăn, tôi còn tưởng hắn không biết đau là gì.

“Đau thì kêu lên, có gì đâu mà ngại?”

Tống Diễn Xuyên chỉ lắc đầu, ánh mắt đượm u sầu nhìn chằm chằm ra ngoài cửa sổ tối om.

Những câu nhục mạ từ lũ côn đồ vẫn đang quanh quẩn trong đầu hắn.

Tôi khẽ thở dài.

Nhiệm vụ lần này đúng là khó nhằn.

Nhưng… chuyện nào ra chuyện nấy.

Trước mặt tôi, ai cũng đừng hòng giả bộ “thất tình đêm khuya”.

Bốp! Tôi vỗ nhẹ một cái lên trán hắn, hừ nhẹ:

“Đừng có mà buồn giữa đêm như vậy!”

“Anh đang nghĩ gì đấy? Nhìn thử bộ nội y mới em mua hôm nay có đẹp không?”

“À mà thôi, nói cũng chẳng hình dung được — em mặc thử cho anh xem luôn nhé!”

Tống Diễn Xuyên hoảng hốt, phản xạ cực nhanh kéo tay tôi lại, ngăn tôi cởi đồ.

Hắn vơ lấy cái chăn bên cạnh, quấn kín tôi lại như cái bánh chưng.

“Anh làm cái gì vậy hả!”

Cậu thiếu niên mặt quay đi chỗ khác, vành tai đỏ ửng như bị nhuộm máu.

“Em không được cởi đồ trước mặt người đàn ông khác.”

“Nhưng anh đâu phải người khác? Hơn nữa… tụi mình cũng ngủ cùng nhau rồi còn gì?”

“Không được! Dù sao thì… bây giờ cũng không được!”

Tống Diễn Xuyên lẩm bẩm như tự nhắc nhở bản thân:

“Không được yêu sớm… không được yêu sớm…”

Tôi: ???

“Ý anh là, hút thuốc, đánh nhau, uống rượu thì được, nhưng yêu sớm thì không?”

“Anh không hút thuốc, cũng chẳng uống rượu…”

Thấy giọng tôi có vẻ trêu chọc, Tống Diễn Xuyên hơi đỏ mặt, vội giải thích:

“Anh chỉ cố tình giả vờ như vậy để người khác khỏi bắt nạt.”

Tôi sững lại.

Trong lòng bỗng như có thứ gì đó chìm sâu xuống.

Phải rồi…

Mười bảy, mười tám tuổi. Một học sinh cấp ba, một mình chống chọi giữa đời.

8.

Thời gian trôi nhanh như chớp mắt.

Chỉ trong vòng một tháng, Tống Diễn Xuyên không chỉ quen với sự có mặt của tôi, mà còn dần nhập vai “người chồng” khá ngọt.

Thỉnh thoảng tôi gọi nũng nịu “chồng ơi~”, hắn còn có thể ngại ngùng đáp lại.

Chỉ có điều… hắn bận hơn trước nhiều.

Tan học là vội vã về nấu cơm cho tôi, rồi lại chạy đi làm thêm.

Nói trắng ra — đến thời gian để tự sát cũng chẳng còn.

Tôi từng thử tự nấu một bữa, suýt nữa thì cho nổ tung cả cái bếp.

Tống Diễn Xuyên nhìn vết bỏng trên tay tôi, cậu con trai cứng đầu mạnh mẽ vậy mà lại âm thầm khóc vì tự trách.

Phải dỗ mãi mới nín.

Từ hôm đó, nhà bếp chính thức trở thành khu vực cấm của tôi.

Ừm… nghĩ theo hướng tích cực thì…

Cũng coi như một cách gián tiếp giúp hắn từ bỏ ý định dại dột.

Rảnh quá, tôi lại lén lút ra ngoài đi dạo.

Cầm tiền tiêu vặt hắn cho, tôi xách về đủ thứ: trà sữa, bánh bạch tuộc, xúc xích nướng… rồi hí hửng về nhà.

Nhưng hôm nay đi hơi lâu, lúc về thì thấy cửa bếp hé mở.

Tôi rón rén bước vào, thấy Tống Diễn Xuyên đang đứng thẫn thờ trước bếp.

Như người mất hồn, hắn cầm d.a.o lên, ướm thử lên tay mình.

Khoảnh khắc đó, tim tôi như ngừng đập.

“Tống Diễn Xuyên…” — tôi nghe thấy giọng mình run run —

“Anh đang làm gì vậy?”

Hắn quay đầu lại, ngẩn người mất vài giây.

Sau đó lập tức buông dao, lao về phía tôi ôm chặt.

“Anh tưởng… em không cần anh nữa…”

Giọng hắn khàn đặc, run run như đứa trẻ vừa đánh mất rồi lại tìm lại được cả thế giới.

Ôm chặt đến nỗi bụng tôi bị ép đến khó chịu.

Tôi không nhịn được, khẽ nôn khan một tiếng.

“Em đang…”

Nhìn vẻ mặt lúng túng của Tống Diễn Xuyên, trong đầu tôi bỗng lóe lên một ý tưởng điên rồ.

Muốn giữ chặt một người trong tuyệt vọng, cách tốt nhất — chính là cho họ một “điểm neo hy vọng”.

Tôi nắm lấy tay hắn, nghiêm túc nhìn thẳng vào mắt hắn:

“Đúng như anh nghĩ đó.”

[ – .]

“Em có thai rồi. Đứa bé là của anh.”

Để tăng độ tin cậy, tôi kéo áo lên…

Cái bụng no căng hơi nhô ra, nhìn qua… cũng ra dáng bà bầu ba, bốn tháng rồi chứ chẳng đùa.

Tống Diễn Xuyên sững sờ như búp bê bị đứt dây.

“Anh… có thể sờ thử không?”

“Ừ, sờ đi.”

Bàn tay to áp lên bụng tôi, nhẹ nhàng xoa xoa.

“Thật sự… là con anh sao?”

Hắn vẫn bán tín bán nghi.

“Dĩ nhiên rồi.”

(…nếu trà sữa trân châu và bánh bạch tuộc chịu nhận anh làm cha.)

Tôi âm thầm bổ sung trong lòng.

Lần đầu tiên “lên chức” làm cha, Tống Diễn Xuyên vô cùng phấn khích.

Xoa xong còn áp tai lên bụng nghe ngóng.

Tôi vừa nhột vừa thấy buồn cười.

Đang định đẩy hắn ra thì hắn đột ngột hét lên:

“Nó cử động rồi! Vừa đá anh một cái!”

???

Ai? Ai đá anh?

Khóe miệng tôi giật giật, chẳng dám nhìn thẳng.

Ruột co bóp bị hiểu nhầm thành thai máy, trình độ ảo tưởng này… chẳng thua gì phim kinh dị.

Trước khi mọi chuyện đi xa, tôi vội chuyển chủ đề:

“Chồng ơi, em đói rồi!”

“Con cũng đói rồi!”

9.

Phải công nhận — chiêu này tuy liều nhưng hiệu quả cực cao.

Từ sau khi tôi “có thai”, Tống Diễn Xuyên gần như chẳng còn u sầu hay nghĩ quẩn nữa.

Chỉ là… hắn ngày càng ám ảnh với chuyện kiếm tiền.

Ở cái tuổi sĩ diện ngút trời, ngoài hai công việc part-time mỗi ngày, hắn còn tranh thủ gom ve chai ở lớp.

Chai nhựa, giấy vụn — gom một tháng cũng kiếm được tầm 400 tệ.

Có tiền, hắn lại mua đồ bổ về nấu canh cho tôi, mỗi ngày đổi một món.

Sách bảo bà bầu thiếu canxi dễ bị chuột rút — thế là mỗi đêm, hắn đều leo lên giường xoa bóp chân tay cho tôi.

Làm việc với cường độ khủng khiếp, hắn gầy thấy rõ.

Tôi xót xa, bảo không cần ăn uống cầu kỳ vậy đâu…

Tống Diễn Xuyên ngoài miệng gật đầu, sau lưng vẫn lén mua đồ như cũ.

Cho đến một ngày, hắn hí hửng về nhà, khoe mới nhận được công việc dạy kèm cho bạn cùng lớp.

Tiền công khá cao, từ giờ đến lúc thi đại học không cần làm thêm nữa.

Vốn dĩ hắn thông minh sẵn, lại chăm chỉ cày bừa suốt thời gian qua, thành tích cũng đã quay về như ban đầu.

Tôi thật lòng mừng cho hắn, trong lòng cảm khái:

Quả nhiên, tri thức chính là sức mạnh.

10.

Tống Diễn Xuyên không cho tôi ra ngoài một mình.

Nhưng ở nhà mãi cũng phát ngấy.

Sau một vòng dạo chơi, tôi quyết định đến cổng trường đón hắn tan học.

Hắn ấy vừa cao ráo vừa đẹp trai, mặc đồng phục học sinh nổi bật giữa đám đông.

Tôi vừa định gọi hắn…

Thì thấy một cô gái tung tăng chạy tới, kéo lấy dây kéo cặp sách của hắn, nhét vào đó thứ gì đó.

Tống Diễn Xuyên cúi đầu nhìn, bất lực cười khẽ.

✨ Theo dõi Mèo Kam Mập tại fanpage: Mèo Kam Mập nếu truyện tui hợp gu bạn nhé! Hoặc bạn muốn đề cử một bộ nào đó bạn thấy rất hay nhưng chưa có người edit.

Nhìn qua… có vẻ thân thiết lắm.

Tim tôi bất giác thắt lại, cổ họng cũng nghẹn ngào.

Đứng chình ình trước cổng trường vốn đã gây chú ý, vừa thấy tôi, nụ cười trên mặt Tống Diễn Xuyên lập tức tắt ngúm.

Hắn nắm lấy cổ tay tôi, giọng có chút trách:

“Không phải anh đã dặn em đừng ra ngoài một mình rồi sao? Nhỡ xảy ra chuyện thì sao?”

“Ở nhà buồn c.h.ế.t đi được mà…” — tôi vô thức làm nũng.

“Vị này là?”

Cô gái bên cạnh ló đầu ra từ sau lưng hắn, nhìn bàn tay chúng tôi đang nắm chặt, đôi mắt long lanh tò mò.

Không khí lập tức chùng xuống.

Tôi mỉm cười, chủ động lên tiếng:

“Tôi là… chị của Tống Diễn Xuyên.”

Cô gái ấy cũng nhanh nhẹn, ngọt ngào gọi tôi một tiếng “chị”, lúm đồng tiền lộ rõ hai bên má.

“Chị ơi, em là bạn cùng lớp của Tống Diễn Xuyên, em tên Kiều Noãn.”

“Chính là người nhờ cậu ấy dạy kèm đó.”

Tống Diễn Xuyên ở bên cạnh nhỏ giọng bổ sung.

Tôi nhìn hắn, lòng đầy cảm xúc ngổn ngang.

Thì ra nữ chính đã xuất hiện sớm vậy rồi sao…

Tùy chỉnh
Danh sách chương