Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
                            https://s.shopee.vn/9zopSJ5Ywg

119
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
“Phì!” Tôn đại tỷ bật cười cạnh.
“Lâm nương tử, người hiểu lầm rồi, Trương đại nương với chưởng quầy là người tốt. Biết người sau sinh thân thể yếu, giết luôn con gà mái đẻ cuối cùng trong để hầm canh cho người tẩm bổ.” Tôn đại tỷ bưng tới bát canh gà còn bốc hơi nghi ngút bàn.
nước canh là lớp mỡ vàng óng.
Gà được hầm nhừ, chỉ cần khẽ lay là thịt rời khỏi xương. Trong canh còn thêm hoàng kỳ, kỷ tử, long nhãn gừng tươi… toàn là thứ quý.
Hương thơm vừa lướt qua chóp mũi, ta cảm thấy cả người nóng lên, nước không kìm được chực trào.
Lần này, ta không gắng gượng nữa, nghe lời Tôn đại tỷ, quyết định lưu lại dưỡng sức thêm mấy hôm.
Thấy ta ít sữa, Trương đại nương còn bảo chưởng quầy thôn gần mua sữa dê.
Dù mở hắc điếm, họ chẳng phải người xấu.
Con trai con dâu bọn họ vốn hành y cứu người, chẳng may nhiễm đậu mùa mà mất, cháu trai nhỏ sau một trận sốt cao thì chẳng nói được nữa.
Trị bệnh cần dược liệu quý, phí tổn vô cùng cao. Hai vợ chồng già bất đắc dĩ nghĩ đến cách làm này.
Đứa nhỏ ấy tên là Lục Bắc, tuy bảy tám tuổi mà mũi già dặn, như thể chẳng màng thế sự.
Thường ngày nó làm học việc cho một tiệm mộc trong trấn.
Vì không nói được, bị bạn đồng lứa xa lánh, không có một người bạn, nhìn mà xót xa.
Ta nằm không có việc , bảo nó ngồi giường, kể chuyện ru Nam Nam ngủ, nó chăm chú nghe say sưa.
Nơi đây nhiều muỗi, Nam Nam bị đốt nổi nốt đầy người. Không ngờ Tiểu Bắc lại đốt đèn cầy, ngồi trước cửa sổ cả đêm.
Sáng hôm sau nhìn lại, khắp người nó đầy vết muỗi đốt. Tiểu Bắc gãi đến đỏ cả , vẫn chẳng nói một lời.
Trương đại nương bảo không sao, người nghèo không để tâm vẻ ngoài.
Lúc Tiểu Bắc đang ngủ bù, ta lén thuốc bôi cho nó.
Nào ngờ đứa bé ấy tuy không nói được, mà trong mộng lại khẽ gọi một tiếng “mẫu thân”.
Nhìn nó rơi lệ trong mơ, ta hay, đời này vẫn còn những đứa trẻ có thể yêu thương mẫu thân mà không đòi hỏi điều .
Ngày chuẩn bị lên đường, Tôn đại tỷ buộc xong xe ngựa.
Tiểu Bắc, cả ngày không thấy bóng, lại bỗng chạy đến, rút một chiếc vòng tay gỗ.
Vòng tuy không chạm khắc hoa văn, nhưng được mài nhẵn bóng, trông thấy rõ là có . còn đính hai cái chuông gỗ, vừa lắc lên, Nam Nam bật cười.
Ta đeo lên cho con, vừa vặn.
Đang định cảm tạ, Tiểu Bắc cúi đầu, lại rút tay áo một cây trâm gỗ.
Là tặng ta.
“Là tự con làm sao?”
Tiểu Bắc vội giấu hai tay sau lưng, nhưng ta vẫn thấy mười ngón tay chi chít vết thương.
Vừa thương xót, lại vừa bối rối. Không biết nên hồi đáp thế nào cho xứng.
Ta có bốn nhi tử ruột thịt, vì muốn Cố phu nhân nhân dịp sinh thần, mà thức đêm học thuộc thi thư, luyện võ gấp đôi.
Còn sinh thần của ta, chỉ có mỗi Cố Duy Trọng nhớ. Nhưng đến năm thứ chín ta ở kinh , hắn quên mất.
, ta chưa nhận được món quà nào nữa.
Ta thay trâm gỗ , tiện tay vứt luôn cây trâm cuối cùng mà Cố Duy Trọng tặng dưới chân.
Ta giao Nam Nam cho Tôn đại tỷ, nắm tay Tiểu Bắc, nhẹ thổi lên những vết thương sưng đỏ.
“Con muốn Nam cùng ta không? Đến trị bệnh, đến học chữ.”
Nhìn ánh của Tiểu Bắc càng lúc càng sáng, ta nhẹ nhàng ôm chầm nó.
“Ta có linh cảm, Tiểu Bắc sau này định sẽ trở niềm kiêu hãnh của mẫu thân con.”
7
Ta đề nghị đưa Tiểu Bắc Nam trị bệnh. Trương đại nương không những không phản đối, còn lập tức bảo Tiểu Bắc quỳ xuống dập đầu ba cái.
“Đứa nhỏ này theo chúng ta thì chẳng có tiền đồ . Nương tử kinh Nam, là người có gan có kiến thức, đây là phúc phần của Lâm Bắc nó.”
Trương đại nương gọi cái tên “Lâm Bắc”, ta vội vàng xua tay.
“Ta nghĩ các người hiểu lầm rồi, ta không định để nó nhận ta làm mẹ.” Thấy Tiểu Bắc đang nhìn ta, ta lập tức nói thêm: “Tiểu Bắc có mẫu thân của riêng mình, ta nhiều lắm… chỉ tính là nghĩa mẫu.”
Trương đại nương lúc ấy thở phào, vỗ mạnh lên vai Tiểu Bắc, tiễn chúng ta lên xe.
được một đoạn xa, Tiểu Bắc mở bọc hành lý.
Tờ ngân phiếu năm mươi lượng ta để lại cho Trương đại nương, bà không một xu, còn đưa thêm mười lượng, nhét hết vào tay Tiểu Bắc.
Ngoài còn có một hũ dưa muối, hai gói lương khô, mấy quả trứng luộc chín.
Trương đại nương chưởng quầy dốc hết những họ có, gửi gắm vào tay ta.
Thấy Tiểu Bắc cúi đầu, có vẻ luyến tiếc.
Ta an ủi nó, chờ Nam ổn định, ta sẽ đón ông bà ngoại nó đoàn tụ.
đường , nhờ có Tiểu Bắc giúp chăm sóc Nam Nam, mà ta nhẹ nhõm nhiều.
Vào địa giới Nam, sông ngòi đan chằng chịt, tiếng hô gọi của phu thuyền vang dội, gió mang theo mùi tanh của cá tươi.
Tiểu Bắc dán vào khung cửa sổ, không rời cảnh vật ngoài. Tôn đại tỷ là lần đầu xuống Nam, miệng không ngừng trầm trồ.
“Nương tử, người xa bao nhiêu năm như vậy, còn nhớ đường không?”
Ta nhìn thẳng phía khu náo nhiệt trong .
“Nhớ. Trong Tô Châu, cửa lớn , lộng lẫy , là ta.”
8
Lâm gia là phú hộ đệ Tô Châu, sau phụ thân qua đời, vẫn do mẫu thân ta quản lý mọi việc.
Trước Cố Duy Trọng vào kinh, mẫu thân muốn để hắn làm rể họ Lâm, để sau này ta tiếp quản gia nghiệp.
Nhưng ta cố chấp, một là mười mấy năm không trở lại.
Xe ngựa men theo tường Lâm suốt nửa nén nhang, tới được cổng .
Hai cửa có đôi sư tử đá ngồi chầu, sáng như sao. Cánh cửa gỗ sơn son thiếp vàng, chiếc đinh chạm vào đều là vàng ròng.
Phía là đại hoành phi đề bốn chữ “Lâm ”, bút lực cứng cáp, do viện trưởng Thư viện Nam đề tặng.
Đừng nói Tiểu Bắc, ngay cả Tôn đại tỷ sững sờ.
Ta nhẹ nhàng vỗ mu bàn tay Tiểu Bắc.
“ nay sau, nơi này là của con.”
Tiểu Bắc tuy căng thẳng, nhưng hiếm hoi lộ vẻ hưng phấn đúng lứa tuổi.
Tôn đại tỷ bảo ta ngồi trong xe nghỉ, để nàng vào báo với mẫu thân.
Lúc này, phía xa ba con tuấn mã phi nước đại tới.
Người cưỡi ngựa đều là thiếu niên, lớn chỉ tầm mười lăm, nhỏ chưa đầy mười tuổi.
Dù dặm trường phong trần, ánh vẫn sáng rực, không giấu được khí khái.
Người dẫn đầu mặc trường bào xanh lam, thắt ngọc đai hông, dung mạo như tranh, khí chất thư sinh nho nhã.
là Cố Duy Trọng bốn vị công tử của Cố … nhi tử của ta.
Ta siết chặt vạt áo, không rõ bọn họ đến vì điều .
Ta để lại thư, giữa ta Cố Duy Trọng sớm không còn ràng buộc.
Chẳng lẽ… chàng tới đòi con?
Ta nhìn Nam Nam trong , đang lim dim sau bú no, vô thức siết chặt tay.
Ta không vội xuống xe, chỉ đứng nhìn lạnh nhạt cạnh.
Thấy Cố Duy Trọng không đợi thông báo, cưỡi ngựa xông thẳng vào Lâm .
Thấy Hoán nhi vung roi ngựa, đánh cả vị quản gia nhìn ta khôn lớn.
Ta giận đến bật cười.
Cố gia nhầm rồi… nơi này không phải kinh . Không ai có thể vênh váo trong của ta.
ta bế hài tử đến sảnh Lâm , chỉ nghe một tiếng “bốp” vang lên giòn giã.
Là mẫu thân ta, vung tay tát lệch cả Cố Duy Trọng.
“Ngươi còn mũi tới xin thuốc? Ta chỉ muốn hỏi: ba trăm loại dược liệu quý trong hồi môn của con gái ta, ngươi dùng bao nhiêu cho nó, còn bao nhiêu dùng cho thê của ngươi?!”
Cố Duy Trọng là quan văn giỏi ăn nói, lúc này lại chẳng phản bác nổi nửa câu.
Ta mím môi, có chút đắng chát. Ta nghĩ mẫu thân không biết , sợ bà lo lắng, ta gả hết nha hoàn hồi môn lâu.
Bao năm nay gửi thư , ta chỉ nói chuyện vui, không nhắc chuyện buồn.
Thế mà một lần Cố Duy Trọng tự đến, vạch trần mọi lớp che đậy ta khổ tâm xây nên.
Ta chậm rãi dời ánh khỏi bóng lưng hắn.
Hắn bọn trẻ đến để cầu thuốc cho Cố phu nhân, không ai đến vì ta.
Ta tưởng sự thật sẽ khiến đau nhói. Kỳ lạ thay, ngực trái lại trống rỗng. Cảm giác như, trước tình yêu phai nhạt, cả chút không cam uất ức theo mà tan biến.