Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/9AFiTBtlQW

119
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
Còn mẫu thân ta, dẫu ngồi yên cũng có thể làm Giang Nam chao đảo ba phần… Lâm lão phu nhân.
Những người này, ta phải mất nửa đời mới nhìn rõ, thì chỉ cần một cái liếc mắt.
“Ta rõ ràng tại đây, cho dù chính đến, cũng đừng mơ mang bất cứ thứ gì rời khỏi Lâm phủ. Nó từng hồ đồ, si mê kẻ bạc tình như , sinh ra cả ổ lang sói vong ân phụ nghĩa. Nhưng ta, thì không hồ đồ! Cút ngay khỏi mắt ta… ?!”
Cố Duy Trọng trẻ đồng loạt xoay người lại, ánh mắt mừng rỡ còn chưa kịp hiện rõ, đã muôn phần phức tạp nuốt mất.
“ , sao nàng có thể mang con về Giang Nam không lời nào? Nàng có ta… trẻ đã lo lắng cho nàng đến nhường nào không?”
nhi khẽ nép sau lưng đại ca, Huệ nhi, Diễm nhi cũng theo ánh mắt Dục nhi hành động.
Thấy Dục nhi lên , ba đứa kia mới đồng loạt chắp tay hành lễ.
“Hài nhi xin thỉnh an mẫu thân.”
“Không cần.” Ta nhẹ lướt qua họ.
“Mẫu thân của các là thiên kim Thượng thư phủ, là chính thất của Cố phủ. Nàng ấy kinh thành, không đây.”
“ , đừng những lời giận dỗi ấy nữa. Phải rồi, đứa nhỏ thứ năm ta còn chưa nhìn qua, là bé trai hay là…” Cố Duy Trọng cười làm lành, đến đưa tay.
Ta né tránh, thẳng đến mặt mẫu thân.
Quỳ sụp xuống đất, đầu gối va vào nền đá phát ra tiếng trầm nặng, tựa như toàn bộ năm tháng khổ đau nhớ thương đều dốc trọn cú quỳ này.
“Mẫu thân… Con gái… đã về rồi.”
9
Rời phủ Cố, ta đã đưa bạc cho đỡ, dặn sớm quay về quê.
Nếu Cố Duy Trọng còn có một chút tâm ý, sai người gọi ấy đến hỏi han, thì đến nỗi… hài là nam hay nữ, sao có thể không ?
Trên đường hai tháng tuy vất vả, nhưng nhờ có Tôn đại tỷ Tiểu Bắc thay nhau chăm lo, sữa vẫn đủ đầy, Nam Nam nuôi trắng trẻo mập mạp.
Ta vén tã, Nam Nam đã toe toét miệng cười mẫu thân ta.
“Mẫu thân, đây là cháu gái của người, tên gọi Lâm Nam Nam.”
“Họ Lâm? Tốt, tốt lắm.” đón Nam Nam, nét mặt mẫu thân tuy còn nghiêm khắc nhưng cũng dịu phần nào.
Ta lặng thở phào một hơi. Tôn đại tỷ đúng, đứa nhỏ này trời sinh đã khiến người ta mềm lòng.
“Con gái?!”
“Là muội muội ư?!”
Cố Duy Trọng Dục nhi các con nghe, lập tức xúm lại, đều muốn nhìn một chút.
Cố phu nhân có một cháu gái bên mẹ đẻ, da trắng môi đỏ, cưng chiều hết mực, khiến nhỏ từng ngưỡng mộ không thôi.
Nhưng Thượng thư chẳng mấy thân thiết chúng, đến mười lần thì chín lần cũng không gặp mặt.
Nay có thêm muội muội, trẻ dĩ nhiên quý như trân bảo.
Hai đứa nhỏ tuổi nhất không hiểu chuyện, chen lấn lên , muốn chạm vào bàn tay mũm mĩm của Nam Nam.
Có lực quá mạnh, Nam Nam hít mũi, sắp òa khóc.
Tiểu Bắc vốn ngoan ngoãn đợi ngoài sảnh.
Nghe thấy tiếng động, chẳng nghĩ gì, xông thẳng vào , đẩy hai đứa nhỏ ngã nhào, chắn mặt Nam Nam.
Ta sững người. Lần đầu tiên thấy ánh mắt Tiểu Bắc dữ dằn đến thế.
“ là tên ăn mày từ đâu đến?!”
“Đây là muội ta, chẳng ta không nhìn?!” Hai đứa nhỏ không phục, liền xô đẩy Tiểu Bắc.
“Cái tên ăn mày kia, dám trừng mắt thiếu gia à?!” nhi tính khí nóng nảy, lập tức vung roi ngựa, quật thẳng vào mặt Tiểu Bắc.
Từ nhỏ sức nó đã khỏe, roi này nếu trúng thật, tất sẽ toạc da rách thịt.
Ta chẳng kịp nghĩ gì, liền kéo Tiểu Bắc vào lòng.
Cây roi ấy quất thẳng lên cánh tay ta. Dù nhi đã thu bớt lực, vẫn đau rát như lửa đốt.
Hai đứa nhỏ vốn đang ầm ĩ lập tức im bặt.
Tiểu Bắc lo lắng đến rơi nước mắt, ta nó muốn hỏi: “Có đau không?”
Ta khẽ lắc đầu, kéo nó đứng sau lưng.
“Nghiệt , nhìn xem gây ra tội gì!”
nhi sững người tại chỗ, sắc mặt trắng bệch. Nó định mở miệng, đã Cố Duy Trọng đá ngã lăn.
“ , nàng thế nào rồi? Mau để ta xem!” Cố Duy Trọng quả thực lo lắng không giả, suốt những năm qua, phần lớn thời gian phủ hắn đều bên ta.
Nhưng ta không rõ, vì sao cạnh Cố Duy Trọng, ta lại càng lúc càng không vui.
Có là vì những bài thơ ngẫu hứng, hắn không còn đọc cho ta, sai người đưa đến cho phu nhân thưởng thức.
Có là vào đêm mưa sấm chớp, phu nhân phát sốt, hắn vội rời , để lại bên giường lạnh cho ta. Là ta quá ngốc, thân là trắc thất, sao có thể ngang hàng chính thê?
Sự tôn trọng của Cố Duy Trọng, từ đầu đến cuối, chỉ dành cho phu nhân Cố.
“Mẫu thân, nhị đệ không cố ý… Là con không quản thúc tốt đệ đệ, người muốn trách phạt, xin cứ trách phạt con.” Dục nhi quỳ mặt ta, theo sau là hai đứa nhỏ, cuối nhi cũng mắt đỏ hoe bò tới quỳ bên cạnh huynh trưởng.
Ta nhìn trưởng , đứa giống Cố Duy Trọng nhất, rốt cuộc… lại chính là đứa khiến ta thất vọng nhất.
Ta chẳng giỏi chữ nghĩa, chỉ tính toán. Dục nhi nhất định phải học hành xuất chúng như phụ thân nó, thì mới không người ta khinh thường.
Ta nghiêm khắc nó, nó mới đã phải học cầm bút, mới bập bẹ đã phải học thuộc thiên tự văn.
còn nhỏ, Dục nhi ham chơi, từng đẩy tiểu Thế xuống hồ Cố phủ mở tiệc.
Vương phi nổi giận, suýt chút nữa liên lụy cả gia tộc.
Ta phải món lễ vật sinh thần cuối phụ thân tặng, mới có thể dàn xếp ổn thỏa.
Muốn nó ghi nhớ bài học, đó là lần đầu tiên ta dùng gia pháp con. Nó khóc đến nấc nghẹn, lòng ta đau như dao cắt.
Cố phu nhân tới cầu xin, Dục nhi ôm chân nàng, sống chết không chịu buông.
Ta như hóa thành kẻ tàn nhẫn mắt con mình. Giống như hiện tại.
Ta chẳng để tâm đến đám người họ Cố, gọi quản gia tới, bảo quản gia đưa Tiểu Bắc sắp xếp nơi .
Chỗ ấy, chỉ kém viện của ta mẫu thân.
Mẫu thân nghe, liền hiểu ý ta, ôm Nam Nam, không gì. Thế là… ta đã có thêm dũng khí.
“Tiểu Bắc là nghĩa của ta, là ca ca của Nam Nam, sau này chính là thiếu gia của phủ Lâm, không vô lễ.”
Sắc mặt Dục nhi thoáng đỏ lên. nhi hai đứa nhỏ càng cuống đến quỳ không vững, kéo vạt áo của Cố Duy Trọng, mong hắn mở miệng giúp.
Thấy không? Không ai thích thân phận hay đồ vật vốn là của mình lại người khác đoạt mất.
Xét về thân phận, chúng mới là thiếu gia của phủ Lâm.
Nhưng người quản gia đám nhân vây quanh tiễn , lại là một đứa “ăn mày”.
Mặt Cố Duy Trọng vẫn còn in dấu năm ngón tay của mẫu thân ta, trông chật vật chẳng khá gì hơn nhi .
Hắn định mở lời, thì một tiếng hừ lạnh của mẫu thân chặn lại.
Lúc quản gia quay lại chính sảnh, mang theo một chiếc hộp gỗ, bên chính là dược liệu Cố gia đến cầu xin.
Ta liếc mắt nhìn qua, rồi đưa chiếc hộp đến mặt Cố Duy Trọng.
“Đây là dược liệu các cần, giá thị trường một nghìn lượng. Nhưng phủ Lâm không phải thiện đường. Xin hỏi… các có mang đủ ngân phiếu không?”
10
Cố Duy Trọng là người thư sinh thanh cao, chẳng thích nhắc đến bạc tiền.
Vậy thì ta sẽ cho hắn hiểu, làm người sống trên đời, một ngày cũng không thể rời khỏi ngân lượng.
Từ củi gạo dầu muối tương giấm trà Cố phủ, đến bút mực giấy nghiên của hắn, có thứ nào không tiêu đến hồi môn của ta cơ chứ?
Cố phu nhân tuy là thiên kim Thượng thư, nhưng hồi môn chỉ có thể gọi là tươm tất.
Thành thân hơn mười năm, phần lớn hồi môn của nàng ta đều đổ vào đám cháu bên mẹ đẻ.
Cố Duy Trọng có chức quan tứ phẩm, nhưng một ngàn lượng bạc lúc này cũng không thể ra.
Bởi hiện tại, Cố phu nhân đang cần đúng vị dược này.
Nếu không phải loại thuốc quá hiếm, kinh thành không có, hắn cũng chẳng chân đến cửa Lâm phủ.
Hai tai Cố Duy Trọng đỏ bừng như máu.
Lâm phủ… của ta… hắn chẳng còn nổi câu gì như “vì đại cục”, hay “ điều một chút”.
Ta cũng không có ý làm khó, chỉ nhàn nhạt chỉ vào miếng ngọc đeo bên hông hắn: “Vậy thì miếng ngọc đó để đổi thuốc .”