Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/1qPyzlATCb
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
10.
Về hậu quả mà Chương Trình đã gây ra, tôi thực sự rất thất vọng.
Nhưng những vấn đề cần giải quyết, tôi cũng không hề trốn tránh.
Khi tôi trở về khu dưỡng lão từ du thuyền, vụ án của Chương Trình đã trở nên căng thẳng đến mức báo động.
Là một người mẹ, tôi vẫn đến trại giam để thăm nó.
Vừa nhìn thấy tôi, Chương Trình lập tức quỳ xuống, nước mắt rơi như mưa:
“Mẹ, con sai rồi. Trước đây khi mẹ và bà ngoại đi chơi, con không nên nói những lời đó làm mẹ tổn thương. Mẹ, con xin mẹ, cứu con với.”
Trước mắt tôi dường như lại hiện lên hình ảnh một đứa trẻ chập chững chạy đến bên tôi, một đứa bé ngây thơ ngày nào.
“Con muốn mẹ cứu con bằng cách nào?”
Chương Trình nước mắt, nước mũi lem nhem đầy mặt, nhưng trong ánh mắt lại lóe lên tia hy vọng:
“Đền tiền, mẹ! Mẹ lấy toàn bộ tiền của mình ra, bán luôn căn hộ ở khu dưỡng lão! Mỗi người bị hại, mẹ đều đền đủ tiền, để họ ký vào giấy thỏa thuận tha thứ, giúp con xin bảo lãnh tại ngoại.
“Mẹ, con thề, nếu được ra ngoài, con nhất định sẽ chăm chỉ kiếm tiền, đối xử tốt với mẹ. Đại Hựu không thể có một người cha ngồi tù, nếu không sau này thằng bé làm sao thi vào công chức được?”
Tôi cảm thấy đôi mắt mình cay xè, lặng lẽ quay lưng lau nước mắt, rồi cứng rắn nói:
“Chương Trình, vụ này xảy ra, con đã mất việc. Giờ lại bắt mẹ phải đền tiền đến phá sản. Vậy sau này con định nuôi cả nhà này kiểu gì?”
Chương Trình ngẩng phắt đầu lên:
“Mẹ! Mẹ có thể đi quét đường, mẹ còn có thể đi nhặt thùng giấy bán phế liệu.
“Còn Nam Nam, cô ấy uống rượu rất giỏi, có thể đến quán bar làm tiếp viên, kiếm tiền nhanh!
“Chỉ cần con được ra ngoài, chúng ta nhất định sẽ sống tốt!”
Vừa làm thủ tục xong, con dâu đã bước vào, nghe thấy câu này liền hét lên:
“Chương Trình! Anh nói thế mà nghe được à? Tôi là một cô gái trong sạch, lấy anh là xui xẻo tám đời, giờ anh còn dám bảo tôi đi làm tiếp viên?”
Vì ồn ào lớn tiếng, nhân viên trại giam yêu cầu con dâu ra ngoài.
Tôi cũng chẳng muốn nhìn thêm dáng vẻ thảm hại của Chương Trình.
Ra khỏi trại giam, tôi đuổi theo con dâu đang gào khóc:
“Nam Nam.”
Cô ta quay đầu, căm phẫn nhìn tôi:
“Bây giờ bà hài lòng rồi chứ? Vì bà già mà còn thích gây chuyện, hại Chương Trình cả đời, hại Đại Hựu sau này không thể thi vào công chức. Bà hài lòng rồi chứ?”
Đi đến bước đường này, tôi tin rằng không một người mẹ nào cảm thấy hài lòng.
Nhưng tôi cũng không thể đồng tình với sự chỉ trích của con dâu:
“Chương Trình bị hủy hoại cả đời vì lòng tham và sự đen tối của chính mình.
“Cô chỉ nghĩ cho Chương Trình và Đại Hựu, nhưng đã bao giờ nghĩ đến những người già bị tổn hại sức khỏe vì sản phẩm của Chương Trình chưa?”
Con dâu quay mặt đi, không nói gì.
Tôi thở dài:
“Chương Trình coi như bỏ đi rồi. Cô tính sao?”
Con dâu nhìn thẳng vào tôi, nghiến răng nói:
“Bà đừng mong cướp được con trai của tôi.”
Cô ta nghĩ nhiều rồi, tôi chưa bao giờ có ý định đó.
Nước mắt lăn dài trên mặt con dâu, cuối cùng cô ta ngồi bệt xuống đất, ôm mặt khóc nức nở:
“Nếu lúc đó tôi không cản bà và bà ngoại đi Bắc Kinh, liệu có xảy ra nhiều chuyện như vậy không?
“Một núi không thể có hai hổ. Tôi chỉ muốn nắm quyền trong cái nhà này, tại sao bà không thể giống như những bà mẹ chồng khác, hiểu chuyện và bao dung hơn?”
Tôi bật cười vì tức giận.
“Nam Nam, chúng ta sống chung đâu phải một hai ngày. Việc tôi đưa bà ngoại đi Bắc Kinh chỉ là khởi đầu cho sự đổ vỡ của chúng ta, nhưng đó chỉ là giọt nước tràn ly.”
Con dâu ngơ ngác nhìn tôi.
Nhưng tôi không muốn giải thích thêm.
Rốt cuộc, tôi không muốn nhớ lại những ngày làm việc mệt mỏi cả ngày rồi lại phải nghe con dâu mắng mỏ, chế giễu.
Càng không muốn nhớ về đứa con trai không bao giờ quan tâm đến tôi, thậm chí còn lấy lòng vợ bằng cách giẫm đạp lên tôi.
Tôi cam kết với con dâu: Trước khi Chương Trình ra tù, tôi sẽ gửi hai nghìn tệ mỗi tháng để hỗ trợ nuôi dưỡng Đại Hựu.
Về việc con dâu có ly hôn với Chương Trình hay không, và Đại Hựu sau này sẽ đi đâu về đâu, tôi sẽ không can thiệp nữa.
Còn căn nhà tôi từng hứa sẽ để lại cho Đại Hựu, tôi đã đến phòng công chứng để làm giấy chứng nhận.
Đợi đến khi Đại Hựu mười tám tuổi, căn nhà đó sẽ được chuyển sang tên của thằng bé.