Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/zJ1jfjuM

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

CHƯƠNG 4

Tôi khập khiễng bước tới trước cổng lớn, mở nắp hộp sắt, quỳ xuống đất, nước mắt không ngừng chảy:
“Những thứ này, trả lại cho các người… xin hãy trả lại gia đình tôi…”

Một người lính gác nghe tiếng hét liền chạy ra khỏi chòi gác, mặt đầy nghi hoặc.
Nhưng khi anh ta nhìn rõ những gì có trong chiếc hộp, lập tức hít sâu một hơi lạnh.

Từng tấm huân chương, từng bằng khen, được xếp ngay ngắn chỉnh tề trong đó.

Dù từng ấy năm trong quân ngũ, anh ta cũng chưa từng thấy nhiều huân chương đến vậy.

Thứ này… là vinh quang tột đỉnh.

Không nói một lời, anh ta quay đầu chạy thẳng vào bên trong, vội đến mức suýt nữa ngã nhào.

Không bao lâu sau, một nhóm quân nhân mặc quân phục hối hả chạy ra phía tôi.

Người đi đầu – tôi lờ mờ nhớ ra – từng xuất hiện trong lễ tang của ba tôi năm ấy.

Năm đó, ba tôi chính là hy sinh để cứu ông ta.

Vị chỉ huy bước tới, nghẹn ngào một lát rồi lúng túng đưa tôi vào trong.
Ông rõ ràng vẫn chưa nhận ra tôi là ai.

Vừa ngồi xuống, ông liền quan tâm hỏi:
“Con à, ba con đâu rồi?”

Tôi từ đống huân chương nhặt lên một chiếc, cùng một tờ giấy chứng nhận liệt sĩ có tên của ba.
“Ba con nói dối. Ông ấy chỉ đi biên giới một chuyến rồi không bao giờ quay về nữa… Con không còn ba nữa rồi.”

Khi nhìn rõ cái tên trên tờ giấy chứng nhận, đôi mắt vị chỉ huy bỗng đỏ hoe.
“Con là con của Kiến Quân?”

Một quân nhân trẻ bên cạnh vội hỏi:
“Vậy mẹ con đâu?”

Tôi lại lấy ra tấm bằng chứng nhận danh hiệu anh hùng chống dịch, nước mắt từng giọt rơi xuống làm nhòe chữ trên giấy.
“Mẹ con vài năm trước đến Vũ Thành. Nhiệm vụ hoàn thành rồi… nhưng mẹ cũng mãi mãi ở lại nơi bà yêu quý nhất.”

“Vậy… bộ cảnh phục thấm máu này là của ai…?”

“Anh trai con là cảnh sát chống ma túy. Khi tìm thấy anh ấy, toàn thân đã bị gãy vụn, bị lột da róc thịt, chôn sâu trong núi.”

“Trời ơi… một gia đình liệt sĩ…”

Tất cả mọi người trong phòng đều nghẹn ngào, ánh mắt dừng lại trên một huân chương cũ kỹ, sẫm màu. Họ đồng loạt ngẩng đầu lên:
“Còn huân chương này?”

“Là của ông nội con. Ông từng tham gia kháng chiến chống Mỹ viện Triều, hy sinh nơi đất khách quê người.”

Giữa những ánh mắt bàng hoàng, tôi lại cầm lên tấm bằng chứng nhận ‘gương người tốt việc tốt’.
“Năm đó xảy ra lũ lụt, một đứa trẻ bị nước cuốn trôi. Con đã lao xuống cứu, suýt nữa mất mạng… Đổi lại là tấm giấy này.”

Tôi vừa dứt lời, những người đàn ông sắt thép trong phòng ấy đều rơi nước mắt.

“Đứa trẻ tốt như vậy, sao lại bị thương nặng đến thế này?”
“Con nói đi, có chuyện gì xảy ra? Chúng ta nhất định sẽ đòi lại công bằng cho con!”

Tôi đem hết mọi chuyện kể lại từ đầu tới cuối.

Mọi người tức giận đến nỗi đập bàn rầm rầm:
“Lũ súc sinh này! Ngay cả con của liệt sĩ mà cũng dám bắt nạt, chúng nó nghĩ quân đội chúng ta chết sạch rồi chắc?!”

“Dù hôm nay có phải cởi bỏ quân phục, tôi cũng sẽ đòi lại công lý cho con!”

Hôm đó, điện thoại trong quân khu gần như nổ tung vì các cuộc gọi.
Từng khu quân sự được liên hệ, yêu cầu xác nhận và bảo hộ thân nhân liệt sĩ.

Vị chỉ huy nghiêm túc cam kết với tôi:
“Chúng tôi nhất định sẽ cho con một kết quả thỏa đáng.”

Trong khi mọi người trong phòng vẫn đang bàn bạc rôm rả, ngoài cửa có một cụ ông tóc bạc chống gậy từ từ bước vào.

Ông mặc áo dài tôn trung sơn, đôi mắt đầy nếp nhăn ngân ngấn nước.

Vừa thấy ông, tất cả mọi người trong phòng lập tức đứng nghiêm, đồng loạt giơ tay chào.

“Chào Tổng Tư lệnh!”

Tổng Tư lệnh đi thẳng về phía tôi. Khi nhìn thấy chiếc dây chuyền trên cổ tôi, khuôn mặt nghiêm nghị của ông bỗng chốc đẫm nước mắt.

“Quả đúng là cháu gái của đoàn trưởng…”

Ngón tay ông nhẹ nhàng vuốt ve viên đạn, ánh mắt chìm vào hồi ức đau thương.
“Viên đạn này… là do ta tự tay giao lại cho ba cháu. Không ngờ một ngày nào đó, cháu lại mang nó tới đây để đòi công lý từ chúng ta.”

Không một lời báo trước, ông đột ngột quỳ xuống trước mặt tôi.

Tôi hoảng hốt đỡ lấy ông, cuống cuồng nói:
“Ông ơi… cháu sao dám nhận nổi cái lạy này…”

“Không phải là Nhà nước không quan tâm đến chúng ta,” Tổng tư lệnh trầm giọng nói, “Mà là chúng ta – những người lính – coi hy sinh vì Tổ quốc là một vinh dự. Vì không muốn gây thêm gánh nặng cho đất nước, nên bao năm nay chúng ta vẫn luôn từ chối đãi ngộ hậu hĩnh của Nhà nước.”

Nhưng ông… thật sự không cần phải làm vậy.

Tổng tư lệnh lắc đầu, đôi mắt đầy day dứt nhìn tôi:

“Nhà họ Dương các con – trên không thẹn với quốc gia, dưới không hổ với tổ tông. Vậy mà đến một cô gái yếu đuối như con mà chúng ta cũng không bảo vệ nổi. Ta… không xứng đáng là người lính của nhân dân.”

Dứt lời, ông giơ tay tát thẳng vào mặt mình.

Tôi hoảng hốt ôm lấy ông, vội vàng ngăn lại:
“Ông ơi, đừng như vậy… cháu thật sự chưa từng trách ông mà.”

Sau khi được mọi người khuyên nhủ, cuối cùng ông cũng bình tĩnh lại đôi chút.

Ông nhìn tôi kỹ lưỡng, ánh mắt dịu dàng như người ông nhìn cháu ruột.

Khi ánh mắt dừng lại trên những vết thương chằng chịt trên cơ thể tôi, ông lại lần nữa trầm mặc, đau đớn không nói thành lời.

“Con đã chịu khổ rồi…” – ông khẽ vuốt tóc tôi, giọng đầy chua xót.

Dường như hạ quyết tâm, ông quay đầu nói:
“Tối nay con nghỉ ngơi cho tốt. Ngày mai, nhất định chúng ta sẽ cho con một lời giải thích rõ ràng.”

Những người xung quanh cũng lập tức hưởng ứng:
“Phải đấy! Con cứ yên tâm, chúng ta sẽ thay con đòi lại công bằng!”

Tùy chỉnh
Danh sách chương