Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/AUhxJbJDsc
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
2
Tiểu Viên là căn nhà mà Trần Xương Ngôn mua sau này.
Tôi chưa từng đến.
Không ngờ lại là một cơ ngơi bề thế như vậy.
Cổng nhà xây theo lối kiến trúc cổ của các gia tộc danh giá xưa kia, trạm trổ tinh xảo, bên ngoài còn có đôi sư tử đá trấn giữ.
Bên trong cũng không kém phần trang nhã, hành lang uốn lượn, đình đài lầu gác, phong cách cổ kính mà tao nhã, khiến người ta có cảm giác như bước vào thế giới khác.
Chúng tôi, những ông bà đã từng đi qua nhiều nơi, vậy mà cũng phải choáng ngợp trước căn biệt phủ kiểu Trung Hoa này.
Có lẽ vì sống trong giàu sang, Trần Xương Ngôn giờ mang phong thái rất khác.
Tôi cứ nghĩ cùng lắm anh ấy chỉ cho người đến tiếp đón, không ngờ chính anh lại ra mặt đón tiếp, tận tình chu đáo.
Anh xưa nay rất bận rộn, hiếm khi có thể rảnh rỗi như thế.
Là một doanh nhân thành đạt điển hình, Trần Xương Ngôn ứng xử khéo léo, giao tiếp linh hoạt, mấy chuyện tiệc tùng càng là sở trường.
Có anh tiếp rượu, bạn học uống rất vui vẻ.
Chúng tôi mấy bà bạn không uống rượu, rút khỏi bàn sớm, định đi tham quan căn nhà một chút.
Các cô ấy tỏ ra rất tò mò về mối quan hệ giữa tôi và Trần Xương Ngôn, cứ nói bóng nói gió:
“Bích Hồng này, anh Trần làm nghề gì thế?
Tôi thấy anh ấy quan tâm chị lắm, đến cả chuyện chị thích ăn gì, ghét gì cũng nhớ rõ mồn một.”
Người ngoài hiếu kỳ cũng là chuyện bình thường.
Tôi đã chuẩn bị tâm lý, định mở miệng giải thích, thì đột nhiên có một ánh nhìn không mấy thân thiện quét tới.
“Tôi nghe nói, anh Trần có vợ rồi đấy.”
Tô Thải Cẩm nhìn tôi đầy khinh miệt, giọng điệu mang theo ý châm chọc:
“Bích Hồng cũng ghê gớm thật, từng tuổi này rồi, lại còn ly hôn, vậy mà vẫn bám được lấy anh Trần.”
Không khí chợt trở nên ngượng ngùng.
Ai cũng không biết nên xử lý tình huống thế nào.
Mãi một lúc sau, mới có người phản ứng kịp, cố cười gượng:
“Hóa ra anh Trần kết hôn rồi à? Ừ thì, làm ông chủ lớn như thế, không cưới vợ mới lạ… ha ha ha…”
Mọi người cố gắng lảng sang chuyện khác.
Nhưng giữa tôi và Trần Xương Ngôn nào phải mối quan hệ mờ ám gì đâu?
Tôi nói: “Anh ấy là chồng cũ của tôi.”
Cả đám sững sờ: “Hả?”
“Thì ra là anh ta!”
Chuyện tôi từng ly hôn, tôi vốn không giấu giếm nên ai cũng biết.
“Bảo sao anh ta giành được quyền nuôi con.
Có tiền có thế như vậy, Bích Hồng khó mà giành lại được.”
Mọi người bắt đầu bàn tán rôm rả, đều ngạc nhiên vì quan hệ giữa tôi và Trần Xương Ngôn.
Tô Thải Cẩm hoàn hồn, biết mình đã hiểu lầm, liền chữa thẹn:
“Tôi bảo rồi mà, Bích Hồng sao lại là loại người đó được? Mà vợ hiện tại của anh Trần kém anh ấy tận hai chục tuổi lận!”
“Ối trời!”
Bạn học đồng loạt hít sâu một hơi, rồi phẫn nộ mắng:
“Đúng là đàn ông tồi!”
“Đàn ông đúng là không thể tin nổi! Có tiền rồi là đổi tính ngay! Bỏ vợ tào khang, đi tìm mấy cô trẻ đẹp!”
Trần Hà vòng tay qua vai tôi, đầy khí phách an ủi:
“Mai kiếm được khách sạn là tụi mình dọn đi luôn, không mang ơn nợ gì anh ta hết.”
Tôi cũng thuận theo: “Được!”
Ai nấy đều phẫn nộ, sôi sục khí thế.
Bỗng sau lưng vang lên một tiếng ho.
Mọi người quay đầu lại, chẳng biết từ khi nào, Trần Xương Ngôn đã đứng ngay sau lưng.
Tiếng mắng chửi lập tức im bặt.
Bầu không khí trong đình bỗng trở nên lạnh ngắt như bị đông cứng.
Trần Hà phản ứng nhanh nhất: “Chúng ta đi cả ngày cũng mệt rồi, về nghỉ ngơi thôi.”
“Ừ đúng rồi.”
“Phải đó phải đó.”
Mọi người vội vã đáp lời, chỉ trong chớp mắt đã rút lui sạch sẽ.
Vừa lúc mọi người rời đi, Trần Xương Ngôn liền lên tiếng chất vấn:
“Em ở sau lưng anh nói xấu như thế đấy à?”
Tôi nhịn rồi lại không nhịn được, phá lên cười, chỉ vào anh ấy mắng: “Đàn ông tồi!”
Mặt anh sa sầm lại, vẫn giống hệt hồi còn trẻ, chẳng làm gì nổi tôi.
Chúng tôi tìm một cái đình gần đó ngồi xuống.
Trần Xương Ngôn nói, ngày mai anh bận không đi cùng được, nên đã sắp xếp người đi cùng chúng tôi.
Anh kể chi tiết những ai sẽ đi, sẽ đưa đi những đâu.
Anh lảm nhảm cả một lúc lâu mới thôi, rồi nhìn tôi một cái, giọng nghe có vẻ tùy tiện:
“Có gì thì gọi điện cho anh, đừng ngại phiền.”
Tôi đón nhận lòng tốt của anh, nói: “Được, phiền anh lo liệu rồi.”
Đến đây, câu chuyện giữa hai người đột ngột rơi vào im lặng.
Chúng tôi nhìn nhau.
Không khí chợt trở nên kỳ lạ.
Trần Xương Ngôn khẽ hắng giọng, đứng dậy, lúng túng nói:
“Em nghỉ sớm đi. Anh cũng phải về rồi.”
Tôi không có ý tiễn anh, chỉ khách sáo một câu: “Đi đường cẩn thận.”
Anh quay người bỏ đi, đến gần cửa đình, chắc vẫn còn canh cánh trong lòng, bèn quay đầu lại, tức tối nói:
“Vợ hiện tại chỉ kém anh có mười tuổi, chứ không phải hai mươi, đừng có bịa đặt!”
Tôi cười: “Phải phải phải, là tụi em nói bậy, anh đừng để bụng.”
Anh vẫn không chịu bỏ qua:
“Từng tuổi này rồi, còn bắt chước đám trẻ con ngủ trên xe, không biết mình còn sức khỏe không nữa.”
“Đi du lịch thì cứ từ từ mà chơi, đừng để mệt quá rồi sinh bệnh.”
Anh vẫn y như xưa, lắm lời không chịu được.
Tưởng làm giám đốc rồi sẽ khác, ai ngờ chắc công ty họ họp suốt ngày.
Chắc là công ty do đám trẻ vote chọn ra là ‘công ty phiền phức nhất năm’.
Tôi hỏi: “Rốt cuộc anh đi không đấy?”
“Đi thì đi!”
Anh hất cằm, cãi lại một câu:
“Ở lại cũng bị ghét, thà đi còn hơn!”