Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/2VioWRI3QK

119

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

CHƯƠNG 8

8

“Số tiền tôi nhận, nhưng không phải đưa cho tôi – mà đem làm từ thiện.”

“Xem như tích chút công đức cho con gái người. Chiều nay tôi vớt. Trong thời gian đó, mọi người phải đứng ở bờ sông, đốt đồ, thắp hương, thả thịt .”

“Tiếp theo tôi bước, nhớ làm cho chuẩn. Nếu phá luật, xảy ra chuyện đừng trách tôi.”

cực kỳ nghiêm túc ghi nhớ.

Thấy thời gian vừa đủ, tôi mặc đồ lặn, đồng thời huy người tôi thuê tạm thời.

Buộc dây đỏ xong, theo đúng vị trí tôi mà lặn .

Suốt hai tiếng đồng hồ, năm người lần lượt vớt lên.

Tiểu sư muội vì tức giận mà dùng oxy nhiều hơn, dẫn đến kéo lên đã lơ mơ.

Hít oxy gấp mới tỉnh , thấy cả người kia đều đã cứu, liền quay sang nhìn tôi đầy căm hận.

lập tức hiểu ra, tay vào tôi:

“Lê Chiêu! Anh cố ý, đúng không?!”

9. Tôi tháo đồ lặn, nhún vai:

“Cố ý cái gì chứ? Tôi vất vả lắm mới cứu hết mọi người, lẽ sai sao?”

người kia nghe vậy liền lao thẳng tới chỗ tiểu sư muội, đánh cho ta trận thừa thiếu .

Cha mẹ ta ra sức ngăn cản, nhưng thất bại.

Bởi phụ huynh khác đã chuyện – nghe tiểu sư muội từng bảo tôi đừng cứu người còn .

Cơn phẫn nộ khiến quay sang đánh cha mẹ ta đến tím bầm mặt mũi.

Nếu tôi nhớ không nhầm ở kiếp trước, chính cha mẹ ta là người tham gia xúi giục mọi người ném tôi Hoàng Hà.

Còn là mỉm cười làm chuyện đó.

Chuyện sau đó thế nào, tôi không bận tâm .

Bắt chiếc xe rời khỏi Hoàng Hà, đến sân bay vừa kịp chuyến.

Lên máy bay rồi, tôi mới thấy người nhẹ hẳn.

Tất cả số điện thoại cũ tôi đều hết, chuẩn bị đón cuộc mới.

máy bay đến nhà, nhìn thấy ba mẹ, mắt tôi lập tức trào ra.

Kiếp trước tôi quá đột ngột, thậm chí chưa kịp dặn dò điều gì.

Nếu tôi đã ra tuyệt vọng bao.

Càng nghĩ càng thấy nghẹn, mắt cứ thế tuôn .

Ba mẹ bị tôi làm cho vừa buồn vừa buồn cười.

“Con xem, có phải không gặp đâu, sao khóc thế?”

“Đúng đó, làm mẹ con thấy đau lòng. Thôi nín , nhà rồi, sau còn không?”

Tôi lắc đầu, giọng khàn đặc:

“Không , sau con ở đây.”

Ba mẹ mừng rỡ.

Ba tôi vừa vừa kể đủ thứ chuyện mới mẻ gần đây.

Còn khuyên tôi hay là nghề , vì từ xưa đến nay nghề vốn bị coi là xui xẻo, muốn gả con gái cho người làm nghề .

Tôi lắc đầu:

“Vốn đã có mấy chịu làm. Nếu con , không còn đứng ra thay người lời cuối cùng với người .”

Ba mẹ không khuyên thêm.

Mẹ nắm tay tôi chuyện rất lâu, cho đến ba từ bếp gọi ra ăn cơm, bà mới bịn rịn lau mắt.

“Con là tốt rồi…” Giọng bà run run.

“Con gái à, mấy hôm trước mẹ cứ mơ thấy con gặp chuyện lành.”

“Mẹ muốn gọi điện cho con, nhưng ba con bảo đừng làm phiền, kẻo con thêm lo lắng.”

“Giờ thấy con , mẹ thật sự mừng lắm.”

Tim tôi khựng , cúi đầu đầy hối hận.

Có lẽ mẹ đã mơ thấy kiếp trước của tôi… Dù sao mẹ con có linh cảm.

Tôi mỉm cười:

“Con gái mẹ mệnh lớn lắm, chắc chắn không sao đâu.”

“Mẹ đọc mấy chuyện kỳ quái nhiều quá nên mới nghĩ linh tinh thôi.”

Mẹ tôi bật cười qua làn mắt.

đang ăn cơm vui vẻ cùng ba mẹ, trên TV phát bản tin mới.

ở bờ Hoàng Hà vừa xảy ra vụ tai nạn khiến cả nhà ba người thảm.

Tôi nhìn theo hình ảnh hiện trường… thấy đó chính là gia đình tiểu sư muội.

Không cần đoán ra tay.

Nhưng chuyện đó liên quan đến tôi.

đời, tôi muốn bình yên cho mình.

Tôi tiếp tục ở quê làm nghề vớt xác, nối nghiệp tổ tiên.

Nhờ vụ tai nạn liên tiếp, nhà ngày nào tuyên truyền sự nguy hiểm của Hoàng Hà, nên số người gặp nạn ở đó đã giảm hẳn.

Còn tôi… vẫn làm công việc vớt xác của mình ở quê, lặng lẽ mà bền bỉ.

Tùy chỉnh
Danh sách chương