Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/7V4rJFqCAr
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
6
“Lý tiểu thư”
Một giọng vang lên cắt ngang mạch suy nghĩ của
Ta đầu
“Lục đại nhân”
“Lục đại nhân vẻ quen thuộc lắm với loại yến hội ”
Hắn khẽ gật đầu
“Quả thực Lục mỗ quen lắm”
“Lục đại nhân chuyên làm việc thực tế tham dự yến tiệc như đúng là lãng phí thời giờ”
“Không ”
Ta nhướn mày phần kinh ngạc
Không rõ đáp câu câu
Hắn ngẩng mắt ánh sâu thẳm chậm rãi :
“Vừa thấy sắc mặt tiểu thư trong yến tiệc chẳng chỗ nào khỏe”
Ánh mắt thoáng lay động: “Không gì chỉ cảm thấy trong đó chút ngột ngạt”
“Còn Lục đại nhân thì ”
“Ta cũng ”
Không khí chùng xuống một khắc
Ta mở miệng hỏi điều nghi hoặc trong lòng:
“Chúng … từng gặp qua ”
Thân hình khẽ khựng
Ánh mắt trầm tối
Ta cũng vội chỉ lặng lẽ
Ngắm dung mạo một lát cũng là lãi
Hắn do dự một lúc mới chậm rãi mở lời:
“Nói thật hổ”
“Hai năm đưa lão mẫu kinh minh oan cho phụ thân khi đã còn đồng nào”
“Các thúc bá trong tộc đều tránh như tránh tà bất đắc dĩ tạm trú nơi hẻm nhỏ một tửu lâu Lúc đói đến bụng dán lưng định ngoài cầu chút ăn uống nhưng mẫu thân hạ khom lưng”
“Là tiểu thư đã từ lầu ném xuống mấy món điểm tâm giải nguy cho mẹ con ”
“Ta từng lên cảm tạ nhưng thật sự quá mức khốn khó chưởng quỹ tửu lâu cho chỉ nhớ là tiểu thư phủ Quốc công”
Khuôn mặt quang minh chính trực hề chút lúng túng nào khi nhắc quá khứ khốn khổ
Tâm cảnh như thế thật sự hiếm thấy
Ta chỉ biết năm đó nghèo khổ chẳng ngờ đã gần như lưu lạc đầu đường xó chợ
Bảo dự khoa cử
Nhớ hôm đó cùng mấy tiểu thư ăn uống lầu
Nghe thấy lầu cãi vã liền ngó xuống vài lần
Hai mẹ con hành vi phi phàm lời cũng lễ nghĩa đoan chính
Ngẫm chắc là nhà gặp biến cố
Ta nổi lòng trắc ẩn tiện tay ném ít điểm tâm cùng bạc vụn xuống
Chẳng bao lâu bạc đã trả
Khi đó còn ngốc
Không ngờ chính là Lục Hành
Nếu là thì cũng thể hiểu vì kiếp giúp
“Chỉ là chuyện nhỏ nhặt mà hóa chúng hữu duyên như thế”
Mắt sáng lên như mang theo ánh nước lấp lánh
Ta nhất thời đến ngây
“Ân tình của tiểu thư Lục Hành vẫn luôn ghi nhớ trong lòng Nếu chuyện cần dùng đến xin cứ sai bảo”
Ta phất tay: “Đã là chuyện nhỏ chút điểm tâm thì cần gì nhắc ân báo đức”
Huống hồ ngươi đã báo
“Ra ngoài cũng đã lâu nên trở thôi khéo khác tìm”
Hắn trời thêm về chuyện báo ân nữa
“Được”
Ta
Hắn giữ cách mười trượng phía
Bước chân luôn khớp theo nhịp của
Từ xa đã thấy dáng vẻ bận rộn của mẹ
Tại đó và tách đường
“Mẹ”
“Thanh Ninh con chạy Lục… con sắp xuất môn con xem thử ”
Nói xong liền vội vã sang tiếp đãi đám nữ quyến
Ta bất đắc dĩ lắc đầu
Cầm theo chút điểm tâm đến hậu viện
Cộc cộc cộc
“Vào ”
“Muội mang cho chút điểm tâm”
“Lén ăn vài miếng đừng lời mấy kẻ khác mà để bụng đói”
Nàng liếc mắt khay điểm tâm
Ánh mắt hiện lên vẻ mê man bối rối
Tựa như đang giằng xé nội tâm dữ dội
“Tiểu thư … xứng để với như ”
“Nói bậy gì đó chúng cùng lớn lên chẳng lẽ vì một nam nhân mà trở mặt thành thù”
Song cảm xúc nàng càng thêm kích động:
“Ta thực sự xứng đáng…”
Vừa lệ liền lăn dài
Giống như hối hận tựa như hổ thẹn
tất cả điều đó… cũng chẳng thể thay đổi sự thật là nàng từng tâm địa độc ác tay ngoan tuyệt
Ta dịu giọng dỗ dành:
“Đừng thế ngày đại hỷ mà buồn bã thì ”
“Ta đến giúp điểm trang dung”
Nói liền ép nàng xuống bàn trang điểm chậm rãi đánh phấn cho nàng
“Xem kìa má hồng da trắng dung nhan như hoa thật khiến xót xa”
“Chả trách tiểu Hầu gia si mê mỹ nhân như thế còn động lòng”
“Tiểu thư sẽ nhớ …”
“Ta cũng ”
Chưa thêm bao lời
Cạch
Cửa phòng đẩy
“Tân nương chuẩn lên kiệu ”
Hỉ nương hô lớn
Mấy nha phía ùa
Lục Hoàn trong vòng vây của đám nha bước
Ta tiễn nàng tới tận đại môn
Trần Doanh cưỡi ngựa cao to
Cưới mỹ nhân trong mộng
Trông chẳng khác nào tướng quân khải đắc ý vô cùng
Vừa rải tiền đồng khắp nẻo
Chờ đến khi kiệu hoa khuất
Chúng yến đường
Mọi thứ như một khúc đệm nhỏ vụt qua
Chúng nhân vẫn ăn thì ăn uống thì uống
Trong lòng ai nấy đều rõ ràng
Nhà họ Lý lý nào vô duyên vô cớ thêm một vị nhị tiểu thư
7
Ngay ngày Lục Hoàn nhập môn liền Hầu lão phu nhân cho một trận oai phủ đầu
Cứng rắn bắt nàng nhịn ăn uống tĩnh tọa hai canh giờ
Trần Doanh thương xót nàng nhưng cũng dám cãi lời mẫu thân
Chỉ là nàng biết giả vờ đáng thương
Ái nhân vì chịu uất ức như
Trần Doanh càng thêm thâm tình với nàng
Ngày hồi môn cho nàng đủ mặt mũi
Từng rương lễ vật ào ào đưa phủ
Trần Doanh ân cần dìu nàng xuống xe ngựa
Hai tình ý vấn vít thâm tình nồng nàn
“Hứ tiểu nhân đắc chí”
Mẫu thân hừ lạnh một tiếng
bước lên ân cần nắm lấy tay Lục Hoàn:
“Hoàn nhi con rể mang nhiều thứ như làm gì nhà chúng cái gì cũng thiếu”
Lục Hoàn e lệ liếc Trần Doanh:
“Thiếp cũng như nhưng phu quân lần đầu hồi môn nếu mang ít quá thì quá mức keo kiệt”
Nàng đắc ý liếc một cái
Tâm tư nàng thế nào rõ
Ta liền thuận theo lời nàng
“Muội phu thật với khiến ngưỡng mộ vô cùng”
“Chỉ tiếc phúc phận gặp như thế”
Ta giả bộ hâm mộ sức tán dương trong giọng còn mang theo vài phần ghen tị
Trần Doanh xong hổ đưa tay gãi đầu
Nàng càng đắc ý
Đến nỗi đôi mắt như ngẩng lên tận trời cao
“Tỷ tỷ nhất định sẽ tìm lang quân như ý”
Lục Hoàn nhẹ giọng
Trần Doanh chuyển sang trò chuyện với phụ thân về chuyện quan trường
Ta kéo Lục Hoàn phòng chuyện riêng
Nàng bắt đầu kể lể mấy ngày nay bà mẹ chồng gây khó dễ
Hở chút là bắt tấn giữ quy củ
Lại oán trách Trần Doanh dám vì nàng mà mặt
mỗi lần nhắc tới Trần Doanh gương mặt nàng đều ửng hồng
Có thể thấy tình cảm vợ chồng thật sự tệ
Nàng chợt nhớ liền im bặt rụt rè
“Tỷ tỷ tức giận chứ”
Ta bất đắc dĩ gõ nhẹ lên trán nàng:
“Ta là kẻ nhỏ nhen như ”
“Thấy sống liền yên tâm”
Ta nghiêm túc dặn dò:
“Muội là sống cùng phu quân việc quan trọng nhất là nắm trái tim Ngày thường ngoài xã giao cũng nên lưu tâm nhiều hơn”
“Còn về mẹ chồng bà tuổi tác đã cao sớm muộn phủ Hầu cũng là do làm chủ”
Nàng khẽ gật đầu thoải mái dựa
Ta kìm nén cơn xúc động xé nàng thành trăm mảnh dịu dàng ôm lấy
“Phải chuyện cái thai trong bụng đã với công công bà bà ”
“Vẫn ”
Nàng dậy vẻ mặt rầu rĩ:
“Cha mẹ chồng sĩ diện nếu biết chuyện e là kiếm cớ gây khó dễ”
“Cha mẹ chồng thật phiền phức”
“Có điều phu quân thương như nhất định sẽ nghĩ cách Cùng lắm thì là sinh non là ”
“Cứ bước một bước tính một bước ”
Dùng bữa tối xong bọn họ liền lên xe ngựa hồi phủ
8
Ta dựa theo manh mối kiếp Lục Hành điều tra lần vị Đại Lý Tự thừa từng giúp Trần Doanh làm việc
Hiện tại mới chỉ là một viên bình sự
Ta còn nhớ rõ khi linh hồn sắp tiêu tan Lục Hành từng tâu lên
Rằng Vương Mẫn đã tự vẫn
Mọi chuyện đều tra rõ ràng một kẻ nhát chết như đợi thánh chỉ phán xử đã tự vẫn thể tin
Trừ phi còn nắm giữ bí mật thể tiết lộ
Hơn nữa hai năm thăng liền hai phẩm chuyện thứ như Trần Doanh – tên đầu đất – thể làm
Sau lưng bọn họ chắc chắn một con cá lớn
Người của ngày đêm theo dõi hành tung của cả nhà
Rốt cuộc đến đêm rằm một nam tử vận hắc y đến gõ cửa nhà
Chỉ là quá mức cẩn trọng ngay cả vạt áo cũng lộ
Không để bất kỳ dấu vết nào về thân phận
cũng vội
Sẽ còn lần
Phía Lục Hoàn thì động tĩnh ngừng
Hầu phủ thâm hụt nặng
Trần Doanh vì lấy lòng nàng mà tiêu tiền như nước
Hầu lão phu nhân giận nhi tử vô dụng nhưng nỡ trách
Liền đem hết đổ lên đầu Lục Hoàn
Còn Lục Hoàn thì hiển nhiên đã xem bản thân như chủ mẫu của Hầu phủ
Hai thường cãi vã đến mặt đỏ tai hồng
Mãi đến khi nha hồi môn của nàng báo tin – đứa nhỏ trong bụng nàng đã còn
Thủ đoạn quen thuộc lắm
Chỉ là ngờ nàng dám lấy hài tử để đối đầu với Hầu lão phu nhân
Nàng vẫn như kiếp tâm địa ngoan độc
Trần Doanh đau lòng cho Lục Hoàn mất tiểu thế tử
Cũng hiếm khi cứng rắn một lần
Từ đó bất hòa với mẫu thân
Tuy phân gia nhưng cũng chỉ canh giữ cửa viện của mà sống
Có điều bà già cũng đáng đời
Kiếp sính lễ của đều bà moi sạch
Quả đúng là ác giả ác báo