Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/8AKY6eIodQ
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
Hầu lão phu nhân chịu nổi
Ngưng phát bổng lộc hàng tháng của bọn họ
Hai uyên ương sa cơ trải qua một quãng ngày khổ sở
Bình thường hẹn nàng ngoài dạo phố cũng dám
Tưởng nàng sẽ ngỏ lời với nhà
chẳng hiểu đột nhiên phất lên
“Chị tỷ hôm nay phố bộ chi tiêu để lo”
Lục Hoàn đắc ý vỗ ngực
“Muội phát tài ”
Nàng thoáng ngừng gượng:
“Không ”
“Chỉ là gần đây đầu tư chút việc buôn bán lời chút bạc vụn”
“Muội cũng khá quá nhỉ biết làm ăn cơ đấy”
Việc buôn bán nào mà sinh lời nhanh đến thế
Trong lòng đã suy đoán
còn chắc chắn
Nàng đến chuyện đó
Liền cầm một cây trâm chuyển chủ đề:
“Tỷ tỷ tỷ xem cây trâm thế nào”
“Cũng tệ”
Ta đáp qua loa
Nàng vung tay một cái
Quét sạch gần như bộ đồ trong tiệm
Ta bọn nha và gã sai vặt phía xách bao lớn bao nhỏ mà trố mắt
“Hoàn nhi nhiều thế về phủ phu quân thể nào cũng vui ”
“Làm gì dù cũng trả tiền mà”
Vừa xong liền giật
Lập tức đưa tay bịt miệng
Lúc đã thể chắc chắn : đổi kiếp vẫn sửa tật cũ
“Hoàn nhi quân tử ái tài thủ chi hữu đạo Chớ nên bước chân con đường tà vạy rõ ”
Nàng khẩy gật đầu
“Sao thế bọn làm ăn đàng hoàng”
Nói sợ lỡ lời thêm nữa lập tức chỉ huy đám nha rút lui
Lời đã hết
Nàng tìm đường chết cũng chẳng ngăn
9
Lại một đêm rằm
Từ lần hắc y nhân nửa đêm gặp mặt Vương Mẫn đến nay đã gần một tháng thấy liên hệ
linh cảm nhất định sẽ xuất hiện đêm rằm kế tiếp
Trong thoại bản đều như
Kẻ làm chuyện mờ ám thường thói quen cố định mỗi tháng chọn một ngày để liên lạc trao đổi tin tức
Ta khoác hành y
Mai phục trong viện tử đối diện nhà nơi đã đặc biệt thuê để theo dõi
Vẫn là canh giờ lần
Hắc y nhân bịt mặt theo lời mắt xích của lén lút gõ cửa nhà Vương Mẫn
Tiếng gõ quy luật
Cửa lập tức mở từ bên trong
Trời đêm mịt mùng rõ diện mạo trang phục của
lúc gõ cửa ánh trăng phản chiếu lên ngón tay lấp loáng
Xem là thói quen mang theo đốt chỉ – hẳn là lâu ngày đeo nhẫn ngọc ngón tay đã hằn vết
Thậm chí cả khi gõ cửa cũng quên mân mê
Trong đầu lập tức lướt qua danh sách những kẻ thói quen đeo chỉ giới trong triều
Ngay lúc một bóng đen chớp qua mắt
Ta lập tức cảnh giác
Thì vẫn luôn ẩn thân trộm nơi
Theo nguyên tắc: “Kẻ địch của kẻ địch là bằng hữu”
Ta liền lặng lẽ theo tiến ngõ nhỏ sát vách nhà Vương Mẫn
Chỉ là… rõ ràng chẳng giỏi mấy chuyện lén lút
Ngay cả trèo tường cũng biết
Thử vài lần đều thành
Rốt cuộc cũng nhịn nổi mở miệng:
“Muốn giúp ”
Hắn đầu đột ngột
Ánh mắt thâm tình trầm mà cảnh giác
“Cùng đường nhà”
Ta bước khỏi bóng tối
Một trèo lên tường
Đưa tay về phía :
“Đi cùng”
May mà đã chuẩn từ lén học qua vài chiêu leo tường
Hắn do dự một chút đặt tay lòng bàn tay
Dưới ánh trăng khuôn mặt dần hiện rõ
Nhất là đôi mắt thể nào quên
Chủ yếu là… hề che mặt
“Lục Hành”
Thân hình khựng ánh mắt chợt lạnh
Ta kéo khăn che mặt xuống
“Là ”
Đồng tử mở lớn ánh đầy kinh ngạc
Trong phòng tiếng đối thoại của hai thấp thoáng vọng
Ta hiệu cho tập trung lắng
“Chủ nhân đã hứa chỉ cần làm đúng theo kế hoạch điều ngươi sẽ đều đáp ứng”
“Thay cảm tạ chủ nhân”
Hai tiếp tục thì thầm điều gì đó
phía rõ nữa
Ta vỗ nhẹ lên Lục Hành
Ra hiệu cho xuống tường
Ta nhảy xuống
Đưa tay chuẩn đỡ
Ta nghĩ sẽ do dự một chút
Dù gì một đại nam nhân để nữ tử đỡ lấy hẳn cũng thấy mất mặt
Ai ngờ hề chần chừ
Nhảy thẳng xuống khiến kịp trở tay
“Ai đó”
Người trong phòng thấy động quát lên
Ta lập tức kéo chạy về phía tiểu viện của
Chưa kịp điều tức cánh cửa bên đã mở
Họ bước dò xét một vòng
Không thấy động tĩnh gì hắc y nhân thấp giọng vài câu rời
Trong phòng Lục Hành – kẻ ngày thường đoan chính nho nhã
“Đại ca ngươi quang minh chính đại đến như một chút che giấu cũng ”
Hắn đáp một cách thản nhiên:
“Dựa thân thủ của nếu phát hiện thì đeo mặt nạ cũng thoát đeo chẳng ích gì”
“Vậy mà cũng dám tới”
Một chút bản lĩnh cũng còn dám theo dõi khác chẳng khác nào tự tìm đường chết
Ánh mắt chút chần chừ:
“Có vài chuyện nhất định làm rõ”
Ta ngẩn
Phải đời vẫn điều tra vụ án kiếp
Trừ phi…
Hắn cũng ý thức điều gì đó
Kinh ngạc
Ta hít sâu một
Cười khổ:
“Chúng … thật duyên”
Hàng mi khẽ rung nhẹ nhàng cúi đầu
“Phải ”
“Có điều Lý tiểu thư nửa đêm đến đây quá nguy hiểm”
“Ta thấy ngươi chết ở đây còn dễ hơn đấy”
Ta chút khách khí phản bác
Hắn nhớ chuyện thoáng lúng túng
“Xin liên lụy đến ngươi ”
“Đáng là cảm tạ ngươi Ngươi cần làm đến mức vì ”
Hắn nghiêm giọng :
“Không chỉ vì nàng Cũng là vì xã tắc”
“Kiếp điều tra tới Vương Mẫn thì đã chết Ta cũng thế lực lưng bủa vây ám hại”
“Ngươi đối tượng nghi ngờ ”
“Thành vương”
“Ngươi chắc chắn”
Hắn lắc đầu
“Vẫn chứng cứ xác thực”
Thành vương là thân cận nhất với hoàng thượng
Năm xưa còn công phò trợ Cao Vũ đăng cơ
Sau khi Cao Vũ lên ngôi
Vàng bạc châu báu cứ như nước chảy vương phủ mỗi năm
Vậy mà vẫn thấy đủ
“ lúc nãy tay đeo chỉ giới Ngươi biết ai trong triều đeo chỉ giới ”
Hắn trầm ngâm một lát
Ánh mắt đột nhiên sáng rực
Rồi vụt tắt
“Ngươi nghĩ ai ”
“Không thể là … nghĩ đã”
“Vậy khi nào nghĩ thì báo Trời cũng sắp sáng về”
“Lý tiểu thư”
Hắn bất chợt gọi
“Gì ”
“Trên đường nhớ cẩn thận”
Ta liếc
“Biết ”
10
Sáng hôm dùng bữa sớm
Cả đêm ngủ chống cằm mắt lim dim như sắp
Nhị lão vui
“Con tối qua ” Mẫu thân hỏi
“Không cả chỉ là mất ngủ thôi”
Ta bịa đại một lý do
Phụ thân đầy nghi hoặc:
“Thanh Ninh gần đây con thế Cứ như biến thành khác ”
“Thật ”
“Con đừng hiện tại con đúng là trầm hơn nhiều”
Mẫu thân chăm chú quan sát tỏ vẻ kinh ngạc
“Vậy con thế nào”
Cả hai ngẫm nghĩ một lát:
“Hoạt bát”
“Kêu ngạo”
“Sinh động”
Hai đồng thanh gật đầu
Ta chau mày
“Cha mẹ là con thật ”
Thật nghĩ tới những từ như thế cũng từng dùng để về
Từ khi kiếp gả hầu phủ
Chưa từng một ngày yên vui
Ngày nào cũng hai kẻ tiện nhân giày vò
Cha mẹ cũng vì mà lo lắng yên
Khi nỗi bất lực và thống khổ khắc sâu tới tận xương tủy
Đến mức quên cả bản thân từng là thế nào
“Con mộng thấy một giấc mộng mộng rằng nhà chúng vu hãm tạo phản cuối cùng nhà tan mất”
“Ký ức trong mộng quá rõ ràng khiến chút phân biệt là thực”
Hai đưa mắt
Phụ thân gãi đầu vẻ khó hiểu
“Sao mộng thấy chuyện như thế… Cha xưa nay sống hòa thuận kết thù kết oán ai hại cha”
“Phải Ninh nhi chuyện của Lục Hoàn khiến con vẫn canh cánh trong lòng”
Hai ánh mắt đầy lo lắng
“Không đừng hỏi nữa dùng bữa thôi”
Ta cầm lấy một cái màn thầu chậm rãi nhai
Thấy thêm cả hai cũng hỏi nữa
Lúc đột nhiên nhớ đến chuyện Lục Hành nghi ngờ Thành vương
Kẻ hoàng đế sủng ái thể tùy ý hồi kinh
là nếu làm phản quả thật vô cùng thuận tiện
Muốn tài tài quyền quyền
“Cha cha biết Thành vương ”
Sắc mặt ông lập tức biến đổi xanh trắng lẫn lộn
“Con nghi là Thành vương hại nhà ”
“Không chỉ là tiện miệng hỏi thôi”
“Huống hồ con cũng chỉ là một giấc mộng thôi mà”
Phụ thân :
“Mộng cũng chắc là giả chừng là ông trời gửi điềm báo cho nhà ”
Ông chậm rãi tiếp:
“Thành vương là do phi tử tiên hoàng sủng ái nhất sinh hạ tuổi xế chiều mới con nên tiên hoàng vô cùng yêu thương”
“Ban cho phong địa trù phú nhất”
“Năm đó lập thái tử giúp hoàng đế trừ bỏ Tam hoàng tử vì tránh hiềm nghi mà tự thỉnh rời kinh về đất phong chiếu thì ”
“Cao Vũ lên ngôi đối với vị hết sức cảm kích”
“Không chỉ giảm ba phần thuế má phong địa của mỗi năm còn thưởng vô số vàng bạc châu báu Tình nghĩa giữa hai thiên hạ đều ngợi ca”
Phụ thân lắc đầu:
“Ta thấy giống ”
“Ta nhớ ”
“Mẫu thân Thành vương từng đoạn tình cảm với một vị quan là ai nhỉ” Mẫu thân xoa trán nhớ
Phụ thân như sực tỉnh đập bàn:
“Vương Khiêm đúng là ”
“ đúng” Mẫu thân cũng gật đầu xác nhận
“Năm đó mẹ Thành vương và Vương Khiêm thanh mai trúc mã nhưng chẳng biết vì chọn cung”
Trong đầu như trống rỗng một thoáng
Ngay đó sáng tỏ nhiều
Nếu là như mọi chuyện liền dễ hiểu
Vương Khiêm là ân sư của Lục Hành
Nghĩ phản ứng tối qua của …
“Cha Vương Khiêm thói quen đeo chỉ giới ”
Phụ thân thoáng sửng sốt :
“Phải lúc nào cũng mang theo một chiếc chỉ giới màu lục con hỏi chuyện ”
“Hỏng …”
Tên Lục Hành thân thể yếu nhược như còn thích mạnh miệng
Nhất định sẽ tự ý hành động
“Cha cha nào thân thủ giỏi tin cậy ”
“Có con định làm gì”
“Bảo họ âm thầm bảo hộ Lục Hành”
“Không cùng phe với Vương Khiêm bảo hộ làm gì”
“Bởi vì trong giấc mộng của con chính là Lục Hành vì nhà chúng mà điều tra lật vụ án cuối cùng giết hại chết thây”
Nghe phụ thân tuy hiểu tường tận nhưng vẫn gật đầu làm theo
Chuyện đã rõ Vương Khiêm chính là tay sai của Thành vương
Rất khả năng chính là chiêu dụ Trần Doanh
kiếp lục soát phủ Định Viễn hầu hề tìm thấy bất kỳ thư tín qua nào
Vậy thì… bọn họ liên hệ với bằng cách nào