Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/1qPyzlATCb
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
Tôi không hiểu kiểu gì lại bị Cố Du dụ dỗ thay đồ bơi.
Đến khi anh dùng hai tay đỡ lấy cánh tay tôi, giúp tôi đứng trong hồ bơi thì tôi mới bàng hoàng nhận ra.
Sắc đẹp hại thân!
Tôi rốt cuộc tự tìm cho mình cái tình huống quái quỷ gì đây chứ?
Bất đắc dĩ, tôi đành ngoan ngoãn nghe theo hướng dẫn của Cố Du, từ từ lặn xuống nước, vừa học vừa tự an ủi: Học thôi mà, có chết được đâu.
Hai mươi phút sau.
Được rồi, thật sự có thể chết đấy.
Tôi bật dậy khỏi mặt nước, há miệng thở dốc.
Cố Du đứng bên cạnh, cầm đồng hồ bấm giờ như huấn luyện viên thật sự, vẻ mặt nghiêm túc:
“Không tệ, lần này em trụ được 59 giây, Dụ Dụ, em rất có năng khiếu đấy, chẳng mấy mà bơi được một mình thôi!”
Tôi: “…”
Không, em không có. Em thật sự không. Làm ơn đừng tâng bốc nữa.
Tôi phẩy tay, vừa điều chỉnh lại nhịp thở vừa lảo đảo bước lên bờ:
“Không nổi nữa rồi, em thật sự chịu hết nổi rồi.”
Cố Du nói dạy bơi là dạy thật đấy.
Đến tôi còn nhớ rõ lời mẹ anh nói hồi nãy—“Học bơi mà con tưởng chỉ là học bơi thôi à?”
Vậy mà anh ấy từ đầu đến cuối vẫn chẳng có tí tự giác nào!
Tôi theo phản xạ cúi đầu nhìn cơ thể mình trong bộ đồ bơi.
Không dám nói là bốc lửa, nhưng cũng gọi là có đường cong rõ ràng chứ bộ.
Cố Du anh… thật sự là mù rồi nhỉ. Ha. Ha. Ha.
Tôi vừa bực mình vừa tức ngực tháo mũ bơi xuống, đuôi tóc ướt nhẹp rũ trên vai.
Cố Du đứng cạnh kiên nhẫn chờ tôi nghỉ ngơi, thậm chí còn định dụ dỗ tiếp:
“Dụ Dụ, hay là mình làm lần cuối nữa nhé?”
Tôi dứt khoát từ chối: “Không làm!”
Ánh mắt anh hiện lên một tia thất vọng.
“Nhưng mà… anh thật sự rất thích được bơi cùng vợ. Dụ Dụ, em ở dưới nước đẹp lắm.”
Tôi: “…”
Tôi đột ngột đưa tay ôm lấy ngực, không thể tin nổi mà nhìn anh.
Trời ơi, câu này mà cũng từ miệng Cố Du nói ra được sao? Anh ấy có biết mình đang nói cái gì không vậy?!
Mà anh vẫn dùng ánh mắt ấm ức vô tội ấy nhìn tôi nữa chứ.
Tôi cảm thấy lòng quyết tâm của mình đang lung lay dữ dội.
“Tôi…” – tôi cắn môi, trong lòng thầm quyết – nhất định sẽ không bị sắc đẹp mê hoặc nữa—
“Lần cuối đấy! Thêm lần nào nữa là em thật sự chịu không nổi đâu!”
…là điều không thể.
Tôi lại đội mũ bơi lên, mang theo khí thế “vào sinh ra tử” quay lại hồ bơi.
Sau khi cố hết sức kéo tay Cố Du luyện tập xong động tác cuối cùng, tôi ngẩng lên thì mệt đến mức đổ gục vào lòng anh.
Cố Du đỡ lấy tôi, cười khẽ bên tai tôi:
“Dụ Dụ, hay là thêm—”
“A!” – tôi lập tức ngắt lời anh, níu chặt lấy tay anh làm nũng –
“Em… em đột nhiên thấy đau bụng quá, hôm nay không học tiếp nổi nữa đâu!”